Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 49 :
Ngày đăng: 15:57 18/04/20
Cuộc phẫu thuật diễn ra được hơn 30 phút, phía dưới liền điện lên một cuộc gọi khẩn yêu cầu anh cho chỉ thị trực tiếp. Trần Duy nhíu mày, tự dưng có cảm giác nguy hiểm trùng kích xung quanh.
*
Anh là một người đàn ông trưởng thành, gần ba mươi tuổi, tự tin, có sự nghiệp ổn định.. Vậy thì vì sao anh lại đồng ý làm việc dưới trướng một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch?
Thứ nhất, vì cậu Minh giỏi.
Thứ hai, vì cậu Minh có ơn với anh!
Và cái ơn ấy lớn vô cùng, đủ để khiến anh trung thành với Văn Minh không cần biết cậu ta có giỏi hay không.. Chuyện đó xảy ra khá lâu về trước, trong một trường hợp đặc biệt, Văn Minh đã ra tay cứu cả gia đình anh khỏi họa diệt môn. Sau đó cậu ta còn giúp Trần gia khôi phục lại kinh tế, sánh vai với các tập đoàn khác trong nước.
Không cầu báo đáp hay bất kì thứ gì, Văn Minh giống như tồn tại cao quý nhất trên thế giới. Cậu ta là hiện thân của chúa, có thể vươn tay với tất cả mọi người.
À, đó tất nhiên chỉ là suy nghĩ ban đầu của anh, khi anh chưa hiểu gì về con người này mà thôi. Sau này, khi đã tự nguyện làm việc dưới trướng Văn Minh rồi Trần Duy mới nhận ra thì ra chúa của mình cũng có rất nhiều nỗi khổ. Cậu bị bỏ rơi, bị khinh thường, bị gạt ra, không ai quan tâm, cũng chẳng ai tình nguyện chăm sóc..
Lúc mới phát hiện điều này, trong lòng Trần Duy tràn đầy phẫn nộ và thắc mắc. Vì lẽ gì Văn Minh phải gánh chịu cuộc sống như thế? Cậu ta giỏi và giàu có, số tiền Văn Minh sở hữu đủ để đè nát mấy cái Trịnh gia.. Thế nên chắc chắn không có chuyện cậu ta chịu dựng ở lại đó ăn hành chỉ vì một khối tài sản nho nhỏ. Quả thật Trần Duy có nghĩ nát óc cũng không hiểu được nguyên do củ vấn đề này. Chắc do.. Văn Minh có xu hương M, chắc vậy..
Đi theo làm trợ lí cho người này thật lâu, càng tiếp xúc với Văn Minh, Trần Duy càng thấy được nhiều mặt đáng kinh ngạc của cậu. Khả năng tính toán cao siêu, thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường, ra tay quyết tuyệt không hề hối hận.. Tất cả vẽ ra trước mặt Trần Duy một kết luận: Văn Minh không phải chúa đơn thuần! Cậu ta nguy hiểm hơn nhiều, tất cả mọi chuyện cậu ta làm đều có nguyên nhân và đã được tính toán một cách rõ ràng. Kẻ thù nếu đã vay sẽ phải trả sòng phẳng, ai dám xuống tay khinh khi cậu, cậu sẽ khiến kẻ đó trả giá gấp trăm lần!
Kiểu yên tĩnh ở Trịnh gia Trần Duy vô tình bắt gặp trước đây giống như sự bình yên trước cơn bão. Có lẽ cậu ta đợi đám người kia hành đủ sẽ vùng dậy cho chúng hối hận vì chúng đã dám ra tay với người không nên.
Nhưng có một vấn đề Trần Duy nghĩ đến đau đầu, điều tra đến nát hết hồ sơ cũng không lí giải nổi: chính là lí do vì sao Văn Minh ra tay cứu anh. Với tính cách không làm chuyện vô nghĩa như của cậu thì một Trần gia phá sản chẳng gây chút ảnh hưởng gì hết. Lẽ nào đó thật sự là trùng hợp, hoặc đơn giản chỉ là.. cậu ta chán quá nên kiếm việc làm?
Không cần biết nguyên nhân do đâu, Văn Minh đã cứu anh là thật, và anh cũng đã tự quyết, sẽ trung thành với cậu ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra!
Càng xuống đến phía dưới khói trắng càng dày đặc. Ai nấy đều tự bỏ mặt nạ phòng độc và dưỡng khí của mình ra đeo vào. Một cô gái nhỏ không chút phòng vệ như Hạ Lam lại chẳng có ai để ý lưu tâm. Nhanh tay xé lấy một phần vạt áo phía sau, Hạ Lam thấm đẫm nước bịt lên mũi, cố gắng không để mình bị bỏ rơi. Tiếng súng giảm thanh tanh tách vang vọng, mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm, át đi hương vị khói cay xộc. Xác người nằm ngổn ngang trên mặt đất đủ để trả lời cho cô hay nơi này vừa xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Đọ súng nữa kìa!
Trời ơi!
Thiên lí ở đâu? Cảnh sát ở đâu? Còn cứu hỏa các kiểu nữa chứ? Làm ơn giống xã hội bình thường một chút đi được không?
Hạ Lam theo chân bọn họ đến một chiếc xe thùng dài, ảo não phun trào. Cô thật sự hoài niệm xã hội cũ của bản thân, pháp luật nơi đó tốt vô cùng. Còn nhớ lúc Hạ Lam đánh nhau với người ta, cô chưa đấm được ba phát đã bị cảnh sát lôi lên phường làm việc, đâu có như bây giờ..
Xe thùng có số người bảo vệ vô cùng đông. Hạ Lam cùng gần chục người chen chúc phía sau, hai người còn lại lần lượt phân chia lên ghế lái và ghế phụ. Bọn họ ngồi ngay ngắn hay bên giường bệnh, căng thẳng cảnh giới.
Chiếc xe rất nhanh di chuyển khỏi vùng nguy hiểm. Ngay khi đi ra vòng ngoài lập tức có thêm một đội ngũ hộ tống phía sau. Nhưng đội ngũ này di chuyển chưa được bao xa đã vấp phải sự tập kích của địch. Ngay lập tức một màn lái xe đấu súng hoành tráng như phim hiển hiện trên đường phố. Người dân bên đường náo loạn cả lên, có người còn đen đủi ăn ngay đạn lạc, gào khóc inh cả một con phố.
Đi chưa được bao lâu, bảo an phía sau xe Hạ Lam liền xì xào to nhỏ. Một người kiên quyết mở cửa thông với buồng lái, lớn giọng chất vấn: "Nhầm đường rồi! Chúng ta đi về phía Nam cơ mà!"
"Không hề nhầm đâu!" Lái xe cười lạnh, động tác xoay người cực kì thuần thục, giương súng bắn thẳng. Người vừa thò đầu lên buồng lái hỏi vì bất ngờ nên tránh không kịp đường đạn, lập tức trợn mắt ngã xuống. Hạ Lam nhìn qua khe cửa kính vừa bị gã lái xe đóng sập, chỉ thấy bảo an bên ghế lái cũng đã đầm đìa máu chảy!
Chết.. Chết rồi?
Đây chính là kẻ phản bội trong truyền thuyết có phải không vậy trời?
"Chúng ta sẽ đi, có điều không phải là về phía Nam lũ ngốc ạ!"