Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 50 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Khoảng thời gian sốc nhanh chóng qua đi, gần chục vị bảo an còn lại đồng loạt vươn tay đỡ lấy người anh em vừa ngã xuống của mình, tức giận xả súng vào cửa kính thông ra buồng lái. Đáng tiếc xe xịn của nhà giàu có khác, kính này chống đạn, dù bắn mỏi tay cũng không có ích gì!



"Mở cửa sau!" Một người có vẻ là thủ lĩnh nhanh chóng lên tiếng "Phải tìm cách đưa cậu Minh rời khỏi nơi này!"



Cũng may cửa sau thuộc dạng có thể mở từ phía trong, nhưng không mở thì thôi, mở ra rồi tốc độ di chuyển bên ngoài lập tức khiến Hạ Lam chóng mặt. Nhanh đến độ không nhìn rõ chút cảnh vật gì luôn!



"Lốp xe!" Hiệu lệnh vừa tới, lập tức có hai người nhào đến kìm giữ giường bệnh của Văn Minh. Hạ Lam chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy cả người chao đảo, lúc lắc suýt ngã.



Xe đang chạy tốc độ cao tự dưng thủng liền hai cái lốp không chao đảo mới lạ đấy! Khốn thật, các vị lần sau làm việc hiệu suất đừng nhanh thế có được hay không?



"Tiểu thư, phiền cô cầm lấy những thứ này, chăm sóc cho cậu Minh!"



"Được.."



Vài người nép bên cửa cảnh giới, xem xét kĩ xung quanh có xe địch nào không. Có vẻ đám người kia rất tin vào kẻ phản bội nên hoàn toàn không thèm kèm xe. Cũng có thể chúng cho rằng việc kèm người gì đó là không cần thiết, bởi sắp đến nơi cần đến mất rồi.



Phải hành động nhanh một chút!



Nếu lạc khỏi kế hoạch và rơi vào bẫy nhất định sẽ thảm. Không chỉ tính mạng Văn Minh mà cả bọn họ cũng đừng mong được thoát!



Một vị bảo an nai nịt lại gọn gàng, bất chấp gió bên ngoài ù ù thổi mạnh, bám thành xe leo ra. Mặc dù tốc độ xe đã giảm rõ rệt, nhưng nói thật, xe đang chạy bạn dám thò ra ngoài hay không? Người này một chút do dự cũng không có, thoăn thoắt nhào lên phía trên. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiếc xe thùng lần nữa chao đảo, thêm vào đó là tiếng nổ vang thật vang!



Kính chống đạn nên dĩ nhiên không thể dùng công kích vật lí. Vị bảo an này không ngại nguy hiểm trèo lên nóc xe, anh ta đặt một loại thuốc nổ hạng nhẹ lên đỉnh buồng lái, sau đó lui lại kích hoạt kíp nổ!




Ôi mẹ kiếp!



Vậy là địch rồi!



Sao cái lũ này ở đâu ra mà đông như quân Nguyê* vậy trời?



Hạ Lam ngán ngẩm, cô dồn toàn bộ sức lực nhấc mạnh một đường! Giống như một phép thần kì, Văn Minh hơn cô gần hai chục cân cuối cùng đã nằm gọn trên giường. Thao tác chằng người thật nhanh, Hạ Lam điêu luyện lượn xe giường qua từng quãng đất đá xóc nảy, ra sức chạy trốn về hướng ngược lại. Trong lòng cô mừng thầm, đám người này coi vậy mà ngốc, sao đứng gần mấy cái xe vậy mà không bỏ ra tí thời gian nổ máy, đánh xe đuổi theo chả phải ăn chắc hơn à? Chắc nghĩ cô liễu yếu đào tơ không làm ăn được gì nên khinh thường chớ gì? Xì, dù chị đây đang bị thương, nhưng các chú đừng mơ đuổi kịp được chị, nhất là khi chị còn cả quả xe hịn này trong tay nữa!



Cuộc rượt đuổi diễn ra trên nền trời nhập nhoạng, vài con dơi ủ rũ bay lượn, tiếng kêu dài thê thiết thỉnh thoảng vang vọng. Hạ Lam dồn sức chạy, mặc kệ sau lưng và ngực đau nhức, cũng mặc kệ máu chảy nhỏ giọt từng bước chân. Đúng lúc trước mắt cô hoa lên, phía đối diện xuất hiện một đoàn xe với gương mặt quen thuộc vô cùng: Trần Duy!



Chưa khi nào gặp được tên mắc dịch này lại khiến Hạ Lam vui như vậy! Cô cười tươi rói, nhanh tay giơ lên vẫy vẫy với anh ta. Ánh đèn xe chói mắt chiếu qua, Hạ Lam bất chấp, vẫn cứ cố công chạy đến. Không hiểu do vội quá hóa hậu đậu hay số mệnh sắp đặt Hạ Lam chợt cảm thấy dưới chân bị chặn lại, cả người cô nhào về phía trước, đè ngang người bệnh nhân đang nằm trên xe.



OMG!



Vấp đá?



Giờ phút nước sôi lửa bỏng thế này lại vấp được mới tài! Ông giời, có phải ông thấy con này chạy trốn quá dễ dàng nên cố tìm cách ngăn cản không hả? Nói cho ông hay, đừng tưởng tôi là nữ phụ dễ khinh thường!



Chiếc xe giường bị hai người đè lên chênh vênh, lại thêm phía dưới đất đá đầy rẫy khiến nó càng chao đảo ác liệt. Hạ Lam chống tay sang bên cạnh muốn ngồi dậy, đột nhiên trên ngực có cảm giác đau xót khác lạ, cô hốt hoảng dừng mọi động tác lại, chậm chạp nhìn xuống dưới. Giống như một thước phim quay chậm thật chậm, Hạ Lam nhìn thấy môi đẹp của Trần Duy dần dần nâng lên hạ xuống, anh ta nói: "Có kẻ bắn tỉa! Mau bảo vệ cậu Minh!"



*Mị chưa viết hành động bao giờ nên không biết nó có đủ kịch tính không nữa...