Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 58 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Hồng Ngọc do dự một chút, sự đấu tranh trong đáy mắt rất nhanh trầm xuống không dấu tích. Hạ Lam nhìn thấy nét thuần khiết vô ưu hiển hiện trong đôi mắt đẹp mà không kiềm được tiếng thở dài. Công lực diễn không kém Văn Minh tí nào, không hổ danh nam nữ chính, hợp nhau từng tí một!



"Hạ Lam.." Hồng Ngọc dịu giọng, kéo Hạ Lam ngồi xuống bên giường gần đó "..Cậu biết Văn Minh không ngốc?"



"Cậu ta không ngốc?" Hạ Lam giả ngây, ha ha cười lớn "Cậu nói gì lạ vậy? Người đó không những ngốc, còn bị tâm thần phân liệt!"



"Sao.. Sao cậu lại nói vậy?" Nữ chính đưa tay che ngang miệng, khó tin hỏi ngược "Văn Minh nói chuyện rất bình thường mà, khi nãy cậu cũng thấy đó.. Còn lúc ở trên bàn ăn cùng người ngoài chỉ là diễn thôi!"



"Diễn? Cậu ta diễn để làm gì?" Hạ Lam bĩu môi, vẫn làm ra vẻ khó tin "Hồng Ngọc, cậu đừng để bị lừa! Văn Minh ngốc là chuyện 18 năm nay đã được Trịnh gia công nhận rồi. Còn cái kiểu nói chuyện bình thường khi nãy.. là nhân cách phân liệt của cậu ta thôi!"



"Vậy à?" Hồng Ngọc dường như nhận ra nói chuyện với cô chán chả khác nào nói với đầu gối nên quyết định từ bỏ. Vẻ mặt cô nàng vẫn còn nửa tin nửa ngờ nhưng sau đó cũng không đề cập đến vấn đề IQ của Văn Minh nữa.



Ừ, suy nghĩ đi!



Đau đầu đi!



Mục đích của Hạ Lam là khiến cô nàng phải bỏ công tính toán đấy có được không?



Hồng Ngọc thân ái, không hiểu lúc này bạn đang nghĩ theo hướng nào đây? Coi Hạ Lam là con ngốc không tinh tế hay.. nghi ngờ nam chính đa nhân cách thật sự? Kiểu gì cũng được, dù sao Hạ Lam cũng không mất gì, thậm chí nếu Hồng Ngọc vẫn nghĩ cô là đứa ngu ngốc dễ xoay, không khéo còn vui nữa ấy chứ!



Nữ chính lôi kéo Hạ Lam nói chuyện một lúc lâu, cô nàng kể cho Hạ Lam vài việc từ sau khi cô đi khỏi Trịnh gia. Cái gì mà mìnhởđómộtmìnhrấtcôđơn; VănHóasợmìnhvấtvả, không cho mìnhđilàm.. Mục đích của bạn Hồng Ngọc rốt cuộc là gì vậy? Tâm sự hòng kéo cao độ thân thiết hay châm ngòi ghen tị? Chậc, nguyên chủ may mà đã thăng, nếu không sống cùng loại bạn thân kiểu này lâu chắc cũng ức chết mất!



"Sao anh Thanh Tùng lại làm trợ lí cho cậu vậy?" Rốt cuộc cũng hết chuyện, nữ chính loanh quanh thế nào lại quay về chủ đề nam phụ "Anh ấy nói với mình sẽ đi làm chính trị theo chân bố, tự dưng lại đầu nhập Trịnh gia là thế nào nhỉ?"



"..." Cô gái, cô nhìn tui và anhThanh Tùng của cô có vẻ thân thiết tới mức tâm sự những chuyện thầm kín đó được sao? Muốn biết như vậy thì lúc ăn trưa để ý tới anh ta tí đi, hoặc lúc ngồi xe ấy.. Mở miệng tùy ý hỏi một câu đảm bảo anh ta đáp lời liền! "Mình cũng không biết!"



"Cậu không biết đúng không?" Nữ chính tỏ ra thần bí, không hề keo kiệt mà tiết lộ "Đào gia chuyên mảng chính trị đấy, bố Thanh Tùng làm quan chức cao cấp lắm!"



"Thế hả?" Hạ Lam gật đầu tán dương, cũng đúng thôi, người ta là nam phụ đó, và muốn leo được tới chức danh này dĩ nhiên trong tay phải có tí vốn liếng rồi. Đừng nói bố bạn Tùng là quan chức, bây giờ nữ chính bảo với cô bạn Tùng là chính trị gia trẻ tuổi nhất cô cũng tin nữa kìa!



Mà.. Khoan đã!



Quan chức cao cấp?



Hạ Lam hơi trầm tư, suy tính trong lòng nổi ầm ầm như giông bão. Cô.. Có nên hay không đây?




Hai người đàn ông lúc này lại không nhanh bằng một người phụ nữ. Bọn họ cùng lúc nhìn nhau sau đó lắc đầu đầy cưng chiều đi phía sau Đào Nương. Họ biết Đào Nương nhớ con gái, nhớ đến mức sắp sửa héo rũ cả người rồi. Cũng phải thôi, từ lúc Dung Dung sinh ra tới giờ đã bao giờ Đào Nương và Dung Dung phải xa nhau lâu thế đâu, nhưng hơn một tháng trời.. Đã thế, cái sự xa nhau này còn vì một lí do đặc biệt đáng giận nữa chứ! Cũng may họ đã trả thù được tên hung thủkia, bước đầu phá danh tiếng nó, bước sau đá nó khỏi Trịnh gia. Nguyễn Hạ Lam, mày chờ!



"Mẹ ơi! Mẹ!" Dung Dung vừa thoáng thấy bóng mẹ thân yêu đã vội lao tới, trong lòng vẫn có chút ít cảm giác không thực.



Kết thúc rồi!



Xong rồi!



Cô đã rời khỏi được trại hè chết tiệt kia rồi!



Một tháng trời ở lò luyện đan, hết bị giáo viên la lại bị đám học sinh kia hè nhau bắt nạt. Có trời mới biết Dung Dung cô khổ sở ra sao, tất cả cũng bắt đầu từ con mén Hạ Lam đó! Lần này về nhà cô nhất định không tha cho nó! Phải tìm cách khiến nó vĩnh viễn không thể trở về đây nữa!



"Con về rồi, huhu, mẹ.."



"Kìa sao lại khóc?" Đào Nương thấy con gái nước mắt ngắn dài cũng cuống cả lên, ra sức dỗ dành "Con gái, con vất vả rồi!"



"Mẹ, nơi đó rất đáng sợ.." Dung Dung nũng nịu nhỏ giọng "Con vĩnh viễn cũng không muốn quay lại đấy nữa!"



"Không quay lại! Không quay lại!" Đào Nương lau nước mắt cho con gái, xót xa nghiến răng "Mẹ sẽ không để ai ép con chịu khổ nữa đâu!"



"Trại hè rèn luyện chưa đủ nên mới thiếu giáo dưỡng thế này đúng không?" Ông nội Trịnh lạnh giọng liếc xéo Đào Nương một cái "Hừ, muốn bảo vệ nhau? Phải xem ai là người làm ra tiền cái đã!"



"Thôi đi.." Bố Trịnh thấy không khí có chiều hướng căng thẳng liền đi tới can ngăn. Vừa đúng lúc này bên ngoài có tiếng xe đỗ, sau đó là tiếng bước chân nhịp nhàng tiến vào.



Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó, chỉ thấy hai nữ một nam cùng nhau đi tới.



Hạ Lam thong dong đi trước, vẻ mặt nửa vui nửa buồn lại xen lẫn thêm mây phần tức giận khó hiểu.



Hồng Ngọc và Văn Minh thân mật dìu đỡ nhau đi phía sau. Tên ngốc mặt ngu ngơ, còn cô gái trẻ xinh đẹp sở hữu biểu tình rạng rỡ ai nhìn thấy cũng mát dạ mát lòng.



"Cháu chào mọi người!" Hạ Lam nhanh chóng lên tiếng, sau đó chậm rãi chuyển mắt về hướng bên kia. Hồng Ngọc và Văn Minh phía sau cũng đã tiến vào, vui vẻ lên tiếng chào hỏi tất cả mọi người.



Giữa lúc không khí hòa hợp vô cùng, những tưởng chắc chắn sẽ kết thúc bằng bữa ăn điền viên ấm áp. Dung Dung vốn im lặng khóc thầm bên kia bỗng giật đùng đùng, vẻ mặt vặn vẹo đủ thứ cảm xúc, vừa chỉ loạn tay vừa lung tung gào thét: "Nguyễn Hạ Lam? Sao chị ta ở đây? Mẹ! Mẹ mau nói chị ta đi đi! Chị ta nhất định lại muốn tới hãm hại con!"