Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 59 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Dung Dung tựa như rơi vào trạng thái mất kiểm soát, cô nàng run rẩy sợ hãi không thôi. Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía cô ta, trong mắt mỗi người một suy nghĩ.



Đào Nương và bố Trịnh đứng gần Dung Dung nhất, bọn họ ra sức bảo bọc, chắn tầm nhìn cho cô nàng. Văn Hóa tức giận ném một ánh mắt cảnh cáo cho Hạ Lam, sau đó cũng lao tới chỗ em gái mình: "Dung Dung! Dung Dung bình tĩnh! Mọi người ở đây, em không có gì phải sợ hết!"



"Thế là thế nào?" Đào Nương hoảng loạn ôm ghì lấy con gái, chỉ thấy Dung Dung run rẩy càng lúc càng ác liệt "Sao con bé lại sợ cô ta như thế? Rốt cuộc cô ta đã làm gì con? Mau nói cho mẹ biết.."



"Dung Dung, bố đây rồi, không ai dám bắt nạt con đâu!"



"..."



Mỗi người một câu thi nhau xoa dịu tâm hồn mỏng manh yếu đuối của cô gái nhỏ xinh đẹp nào đó. Hồng Ngọc thấy diễn biến xấu cũng tự ý đứng về phía kẻ yếu. Nữ chính thả Văn Minh đứng vững bên cạnh Hạ Lam, sau đó chạy nhanh tới nơi gia đình Dung Dung đang đứng, ghi danh mình vào đội quân dỗ dành bécưng.



Ông nội Trịnh vẫn ngồi bên ghế, thấy phản ứng khoa trương của Dung Dung liền nhíu mày. Mặc dù không nói ra nhưng ai cũng có thể đọc được trong mắt ông sự khó chịu. Hạ Lam vẫn đứng cách cửa không xa, từ từ tiêu hóa tin tức và phân tích tình hình. Văn Minh đứng ngay bên cạnh cô, hai tay nhét vào túi quần, vẻ mặt đầy nét trào phúng của kẻ thích xem kịch vui.



Hừ, may cho cậu là cậu vẫn mang danh kẻngốcthôi, chứ nếu IQ cao mà tim phẫu thuật xong rồi cậu còn đứng đó cười được mới lạ!



Cô bĩu môi một cái, dứt khoát không thèm để ý Văn Minh nữa mà tập trung vào diễn biến bất thường phía bên kia. Con nhóc này diễn gì sâu dữ, gào thét mãi không thôi, đã thế còn khóc nữa chứ! Chả lẽ đi trại hè xong bị bọn kia hành đến mức rối loạn tâm lí thật?



Haha, có mà mơ!



Lấy đâu ra chuyện nữ phụ dễ xuống sàn như thế chứ? Chắc chắn nó giả bộ để đá mình khỏi Trịnh gia một cách triệt để đây mà..



"Rốt cuộc cô đã làm gì Dung Dung?" Văn Hóa không thể kiềm chế được nữa, cậu ta lao đến trước mặt Hạ Lam, vươn tay tóm lấy cổ áo cô mà giật mạnh.



Đôi mắt đen thẫm của người phía sau sâu hơn hẳn, cảm xúc giống như sóng biển xoáy trào khiến tất cả mọi người trong sảnh đều phải chú ý. Hạ Lam dĩ nhiên cảm nhận được sát khí mạnh mẽ của Văn Minh, cô hắng giọng cảnh cáo cậu ta một cái, sau đó lập tức tiến vào trạng thái.. Action!



"Nói ngay! Nếu không đừng trách!"




"Thả tay!" Hạ Lam dùng cách thức tương tự khi xử lí Văn Hóa, nhưng đáng tiếc Văn Minh cậu ta.. Không! Phải! Người! Tất cả hành động của cô đều là vô dụng hết!



Hơi thở nóng ấm của Văn Minh kề sát, Hạ Lam chuyển mắt lập tức có thể thấy được làn môi mong manh nhạt màu của Văn Minh.



Rất gần, gần trong gang tấc..



Mỗi khi cậu ta nói gì đó, cặp môi ấy lại khẽ khép mở nhẹ nhàng. Ồ, chắc hẳn nó mềm mại lắm nhỉ, tự dưng Hạ Lam điên rồ muốn đưa tay chạm lên nó một chút, sờ thử xem nó có thật sự mềm như cô tưởng hay không..



"Làm.. " Văn Minh bị Hạ Lam nhìn chằm chằm tự dưng có chút khó chịu. Cậu kéo giãn khoảng cách, muốn nhìn rõ thái độ lúc này trên mặt Hạ Lam. Nào ngờ cậu vừa chuyển người, cô đã cụp mắt cúi mặt, tựa như không thèm nhìn Văn Minh cho đỡ mệt vậy!



Khốn.. Nguyễn Hạ Lam! Cô coi thường vẻ đẹp của người khác một cách quá đáng!



"Ngẩng đầu lên, nhìn tôi!"



"Tôi chạy trốn khi nào?" Hạ Lam bướng bỉnh nhất quyết không nhìn thẳng. Gì chứ sĩ diện cô vẫn cao lắm, cái việc không kiềm chế được đi chạm môi một thằng nhóc.. xin thưa, cô làm không nổi!



Mà này.. Khi nãy cậu ta có nhắc gì tới vấn đề hợptácphải không ta?



"Cô còn dám hỏi?" Văn Minh nhớ lại thông tin mấy hôm trước Trần Duy thông báo cho mình, cậu không kiềm được giận mà nghiến răng "Ngày hôm đó cô đã đi đâu, vì sao lúc ở thành phố phía Nam..."



"Hạ Lam tiểu thư!" Người làm bên kia tất tả chạy tới, Văn Minh đành nuốt xuống những điều mình muốn chất vấn, thả tay tiếp tục giả ngốc "Ông chủ mời cô tới nhà chính, xin cô nhanh một chút!"



Hạ Lam có chút khó hiểu nhìn qua bóng dáng đơn bạc của nam chính. Khi nãy cậu ta vừa hỏi gì? Lời nói quá nhỏ tựa như bị gió cuốn bay đi mất hút, không còn chút dấu tích nào cả. Nơi này có sự xuất hiện của người ngoài nên hiển nhiên cậu ta sẽ không nói gì thêm nữa đâu nhỉ?



Sườn mặt hoàn mỹ của Văn Minh vẫn ở trong tầm mắt cô, Hạ Lam thở dài, cuối cùng vẫn nói một chữ: "Được.."