Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 60 :
Ngày đăng: 15:57 18/04/20
Trịnh Dung Dung chỉ là bộc phát, tức quá hóa giận nên mới hành động không suy nghĩ kiểu như vậy. Hừ, nhưng không sao! Xung quanh đều là người theo phe cô, sợ gì không đánh bại được một con đ* đáng ghê tởm?
Hơn nữa cũng chính vì nó bồi thêm vào nên cuộc sống của cô ở trại hè mới khủng khiếp như thế. Đúng vậy, nếu không phải có chuyện hôm đó ở trên cầu, Dung Dung cũng đâu cần chịu khổ nhiều đến thế. Có thù thì phải báo, và báo sớm hay muộn cũng đâu có khác gì nhau. Không khéo hành động bộc phát lúc này lại là thông minh ấy chứ. Xem xem, mọi người ai nấy đều đang căm phẫn hộ cô rồi. Chờ chút nữa cô ta vào, còn không phải nhất định sẽ bị mọi người xỉa xói?
"Con nói tất cả đều là thật?" Ông nội già vẫn cố chấp chưa tin lời cô, ánh mắt sắc bén nhìn tới khiến Dung Dung lạnh người. Khốn... lão già này nếu không phải nắm quyền gia chủ, cô phải sợ lão hay sao? Đợi một thời gian nữa xem, khi Văn Hóa ngồi lên ghế chủ tịch rồi chúng tôi sẽ xử đẹp ông! "Là thật?"
"Đúng vậy ông nội.." Dung Dung chửi bới trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn hiền ngoan nhu thuận. Vừa hưởng thụ sự cưng chiều của cả nhà vừa nấc lên nghẹn khuất "Hôm đó ở trung tâm mua sắm rõ ràng cháu đang đi với các bạn, chị Lam và anh Minh lại chạy tới chặn đường, vừa xúc phạm gia đình vừa bẻ gãy tay cháu.."
"Tay con bé còn chưa lành nữa.." Đào Nương xót xa nhìn bông băng bị vẽ nguệch ngoạc trên tay Dung Dung, nước mắt lại trào ra như suối "..Con gái của mẹ số khổ quá.."
"Cháu chưa kịp giải thích đã bị đưa tới trại hè.." Dung Dung tiếp tục "..Nhưng chị ấy còn không tha cho cháu, truy tìm tung tích trại hè, đi tới tận nơi chúng cháu đóngquânmà hãm hại cháu!"
"Khốn khiếp.."
"Không bằng cầm thú!"
"Dung Dung bình tĩnh, có thể chỉ là hiểu lầm!" Dưới sự phẫn nộ của mọi người Hồng Ngọc dũng cảm khuyên can. Hạ Lam làm những chuyện này? Hừm, với hiểu biết của cô và cô nàng thì không thể nào, Hạ Lam đó không đủ thông minh để nhìn nhận kẻ địch và bên ta đâu!
Nhưng.. Nếu đúng cô ta làm cũng tốt! Một chút nữa Văn Minh vào đây biết được chuyện này thế nào cũng nghĩ Hạ Lam cô ta là một con ngốc độc ác cho coi.
"Em nói tiếp xem sau đó thế nào?"
"Chị Ngọc, em biết chị rất lương thiện cũng rất tin tưởng cô ta.." Dung Dung vừa nói ra câu này, tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt gật đầu đồng ý.
Hình tượng của cô quá tốt, chậc, điều này là do họ dễ bị lừa, không phải do cô diễn quá sâu được không?
"...Nhưng chị à, lần này chị nhìn lầm người rồi!"
"Sao có thể?" Hồng Ngọc đưa tay che ngang miệng, đôi mắt to xinh đẹp càng tròn hơn vì ngạc nhiên. Cô khẽ chuyển tròng mắt, chỉ thấy bên kia Hạ Lam và Văn Minh đã trở về rồi. Hai người họ mỗi người đi một nhịp, vẻ mặt còn khó chịu thế kia.. Không phải vừa cãi nhau đấy chứ?
Chậc, em còn non tơ lắm, giá như chụy nhớ được nội dung toàn bộ cuốn tiểu thuyết đó, nhất định chụy sẽ viết lại rồi đập vô mặt em, cho em đọc. Lúc đó em sẽ hiểu được thôngđiệpnhân văn mà tác giả dày công truyền tải trong hành động "cứu người người trả ơn" này!
À mà nữa, cái con mén này chán diễn rồi à?
Sao bây giờ cô ngồi gần nó thế nó không giật kinh phong giống khi nãy nữa đi?
"Bác sĩ!" Cửa phòng cấp cứu vừa mở, bố Trịnh đã lập tức lao đến. Nụ cười tươi rói khi nãy bị thay bằng vẻ mặt đau buồn sầu não "Bố tôi sao rồi?"
"Ông nội tôi thế nào?" Văn Hóa cũng diễn tròn vai một đứa cháu ngoan, lo lắng nhào tới ngay sau bố Trịnh, giữ lấy bác sĩ mà hỏi han "Ông không có vấn đề gì chứ?"
"Hồ sơ của ông chúng tôi đã chuyển tới phòng viện trưởng!" Bác sĩ tháo khẩu trang, thở dài "Có lẽ người nhà phải chuyển ông tới đây để tiện cho việc chăm sóc, chứ bệnh trạng của ông đã diễn biến rất nặng, không thể trì hoãn điều trị nữa!"
"Bệnh trạng?" Mấy người bọn họ nhìn nhau ngạc nhiên, dĩ nhiên trong đám mấy người này có sự góp mặt của cả Hạ Lam nữa.
Lạ thật! Ông nội Trịnh - một trong những nhân vật chủ chốt của việc thúc đẩy cốt truyện lại bị bệnh nặng à? Chẳng lẽ đã hết giờ lên sàn của ông rồi nên tác giả chuẩn bị cho ông xuống đài bằng cách này? Hừm, Hạ Lam không xem hết cả cuốn truyện nên không biết kết cục của những nhân vật khác thế nào. Nhưng nói thật sự dâydưacủa ông Trịnh trong vụ chia tài sản Trịnh gia không phải nhỏ đâu. Nếu ông ta ra đi vào thời điểm này chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề nhạy cảm!
Cô đưa mắt nhìn về phía Văn Minh, cậu ta yên tĩnh ngồi một bên tựa như tất cả lời nói của bác sĩ đều không thể ảnh hưởng đến cậu vậy. Sao Hạ Lam cứ có cảm giác như cậu ta đã biết trước chuyện này? Nhưng chẳng phải gia đình bố Trịnh - những người gần gũi nhất với ông nội còn không biết gì hay sao? Lẽ nào mạng lưới thông tin của Văn Minh lại rộng được đến thế?
"Bác sĩ! Ông nội có bệnh?" Dung Dung nửa ngạc nhiên vừa vui mừng reo lên. Hơ, bệnh rồi kìa, và nghe vẻ ông già này bệnh nặng lắm đây! Đáng đời ông ta, ai bảo khắt khe với con cháu lắm vào, đó, chẳng đợi Dung Dung cô ra tay cũng tự bị tạo hóa ngược thảm!
"Là bệnh gì? Bác sĩ mau nói rõ ra đi!" Bố Trịnh gạt Dung Dung ra một bên, nhảy vào trọng tâm "Tình trạng cụ thể ra sao?"
"Các vị là người nhà của ông lão mà không hay biết gì sao?" Bác sĩ bị dồn ép có chút chật vật, khó chịu quay lại chất vấn ngược. Mấy người nhà họ Trịnh thấy vậy liền tự biết mình đuối lí, tần ngần đứng bên "Ông Trịnh bị kích thích quá độ, lại thêm kiệt sức do ung thư gan giai đoạn cuối nên mới như vậy!"
"Ung thư gan giai đoạn cuối?"
"Đúng vậy! Gia đình nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi!"
*Xin lỗimọingười, dạo này mị bận quá nên lâu lâumớirepcomment được, mong mng thông cảmmmmm 💕💕💕