Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 61 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Ung thư chia làm nhiều giai đoạn, nhưng hễ cứ nghe thấy vài từ giaiđoạncuốilà có thể mặc định rằng người bệnh chẳng còn mấy thời gian tại thế nữa.



Hạ Lam tính toán lại một lượt khoảng từ đầu truyện tới lúc cô xuyên qua cho tới giờ: khoảng tầm sáu tháng. Có lẽ lúc này cũng chính là thời gian ông Trịnh phát hiện mình mắc căn bệnh không thuốc chữa này. Sau đó ông không ai sẻ chia, cũng chẳng có người nào đáng để tin tưởng giao tập đoàn Trịnh gia lại nên mới quyết định đi dạt tìm người tốt. Và, vô ý thế nào lại tìm được một cô gái vôcùngtốtchính là Nguyễn Hạ Lam này đây.



Hẳn rằng căn bệnh này có thể đem ra làm sự giải thích ổn thỏa nhất cho những hành động đầy cảm tính ở đầu truyện của một người như ông nội Trịnh. Cũng phải thôi, những người biết trước cái chết đang đến gần mình thường có xu hướng bị tình cảm chi phối..



Nhưng tính ra thì ông nội Trịnh "tỉnh" cũng nhanh đấy chứ. Ông có thể thoát khỏi nỗi sợ cái chết rình rập mà nhìn nhận lại, đưa ra kết luận và hướng đi cần thiết cho tập đoàn Trịnh gia. Đem cháu dâu cháu giai đến công ti gấp rút thực tập, còn không ngần ngại lấy mảnh đất khu Đông màu mỡ ra cho chúng va chạm lấy kinh nghiệm.. Vội vàng chuẩn bị uốn thẳng Nguyễn HạLamvà Trịnh Văn Hóa như vậy cũng chỉ có thể vì ông ấy lo lắng mình sắp chết, chẳng ai đứng ra gánh vác được công việc.



"Bố.." Bố Trịnh là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái sững sờ, ngay khi được lệnh của bác sĩ, lập tức đẩy cửa bước vào bên trong.



Mọi người vốn đang tụ tập bên ngoài cũng nhanh chân theo bước ông, lao nhao vào đầy cả căn phòng nhỏ. Hạ Lam đứng mãi ngoài cửa, cô nhìn đến thân thể đơn bạc của người đàn ông đang nằm trên giường, không nhịn được lại thở dài thêm một cái nữa.



Khuôn mặt ông Trịnh vẫn vừa nghiêm khắc vừa uy nghi như vậy, thế nhưng thần thái không thể phát huy đủ 100% vì sắc mặt tái nhợt, yếu ớt. Ông vẫn mặc nguyên bộ đồ ở nhà, nằm trên phông nền trắng xóa chủ đạo của bệnh viện lại càng có cảm giác mong manh khôn tả. Hô mưa gọi gió một đời, cuối cùng lúc gần đất xa trời lại chẳng có một ai đáng để thổ lộ mọi chuyện. Hạ Lam tự hỏi, không biết đám con cháu ông Trịnh đang sầu não đứng ở đây, có mấy người dám vỗ ngực khắc định mình thật sự lo lắng cho ông ấy?



"Bố, con đã làm thủ tục rồi!" Bố Trịnh quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào người đã dưỡng dục mình. Gì thì gì, chuyện kích thích ông lão bố Trịnh không góp phần ít cũng góp phần nhiều. Hơn nữa thân làm con trai duy nhất, vậy mà việc bố mình ung thư giai đoạn cuối bố Trịnh còn không biết.. Đúng là đáng xấu hổ! "Bố phải ở đây điều trị, các bác sĩ sẽ giúp bố nhanh khỏi bệnh thôi!"



"Đúng đó ông nội!" Văn Hóa cũng thêm vào, vừa nói hắn ta vừa di chuyển tới đầu giường.



Lão già này ngã bệnh vào đúng lúc này là ý gì? Mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, lão chưa thể chết được!



Văn Hóa thật sự lo sợ ông nội Trịnh đã lập di chúc trước, và cái di chúc này không hề viết tên hắn ta. Nếu vậy hắn cố công lôi kéo đám người kia, còn ra sức chạy theo khu Đông làm gì chứ?




Tiếng chuông điện thoại đột ngột đổ ầm ĩ cắt ngang suy tư của cô. Hạ Lam bỏ điện thoại ra khỏi túi, chỉ thấy trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Nhíu mày tắt chuông, Hạ Lam quyết định không nghe mà nhét nó trở lại túi xách. Số điện thoại mới này của cô chỉ vừa đăng kí cách đây không lâu, tất cả những người có liên quan tới công việc của cô đều có số cố định, Hạ Lam cũng lưu lại cả rồi.



Thế nên.. Lạ như này có hai kiểu: một là sim rác quảng cáo, hai là định hack điện thoại của cô một lần nữa!



Xin lỗi!



Hạ Lam này không ngu đâu mà mắc lừa các vị! Mặc dù trong tay cô có bác sĩ công nghệ, nhưng cái vị bác sĩ này hiện tại không cho phép cô sử dụng đâu. Thế nên là.. Thôi nghỉ đi!



Nhưng Hạ Lam quyết định nghỉ không có nghĩa là đối phương cũng sẽ nghĩ. Cứ cách 1 - 2 phút lại bắt đầu có chuông báo gọi hoặc tin nhắn tới. Chuyện này thật sự khiến Hạ Lam nghi hoặc có phải mình đa nghi quá rồi hay không? Nhỡ đâu đây là ai đó quan trọng, gọi để thông báo cho cô một chuyện cũng quan trọng không kém thì sao ta?



Ờ.. Mà thôi kệ đi!



Nếu quan trọng như vậy nên gặp mặt trực tiếp mới đúng chứ!



Hạ Lam gật đầu đi đến kết luận của mình, sau đó vui vẻ bước xuống khỏi xe, đi tới sảnh chính của tập đoàn Trịnh gia. Có điều cô còn chưa bước nổi mấy bước, đã bị một người chặn lại. Người đàn ông này có khuôn mặt điển trai, trên sống mũi đặt một cặp kính gọng vàng đầy tri thức, cả người tỏa ra hơi thở thư hương cực kì hấp dẫn. Nhưng nói thật nhé, hấp dẫn với bất kì ai cũng được, chắc chắn không phải với cô! Hạ Lam vừa thấy người này, mặt chợt vui khi nãy đã chùng xuống không ít. Trần Duy, anh ta làm gì ở đây?



Không đợi Hạ Lam nêu ra thắc mắc của bản thân, Trần Duy đã nhếch miệng cười, mỉa mai mà rằng: "Hạ Lam tiểu thư sắp làm chủ Trịnh gia có khác, gặp cũng thật khó! Xin hỏi.. lúc này cô có vui lòng dành cho tôi khoảng 5 phút được không?"



*Mng nói xem anhMinhcóquantâmông Trịnh không nào?