Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 63 :
Ngày đăng: 15:57 18/04/20
Thái độ của Hạ Lam không có tức giận cũng không có vui thích. Từ lúc ở phòng chủ tịch trở ra đến giờ, khuôn mặt nhỏ thanh tú kia luôn treo biểu tình không - cảm - xúc! Thanh Tùng pha xong cafe, bưng lên đặt trên bàn sau đó đứng cạnh quan sát cô thật lâu. Ấy vậy mà Hạ Lam vẫn không đổi sắc, cứ im lặng như thế, chuyển mắt một cái cũng không!
Lẽ nào bị cô nàng trợ lí đáng ghét kia kích động tức quá hỏng não rồi?
Ừm, cũng không ngờ Hạ Lam có lúc dám đứng ra bảo vệ người khác như vậy. Mặc dù Thanh Tùng không hi vọng bản thân biến thành kẻ yếu được người khác đứng ra chắn gió giúp. Nhưng nói thật lúc đó quá "nguy cấp" đối phương là nữ nữa chứ.. Chẳng lẽ anh lại vứt mặt mũi sang một bên, nhảy vào tranh cãi với một đứa con gái?
"Nhìn đủ chưa?" Hạ Lam thất thần chán chê, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Ây, bên kia cửa hàng sửa mãi chưa xong để cô còn khai trương nữa.
Lâu quá đi mất! Có biết lâu thế này làm người ta rảnh rỗi phải suy nghĩ nông nổi nhiều không hả trời?
Hừ, làm việc thì không vấn đề gì, nhưng hễ cứ ngồi yên là hình ảnh đôi cẩunam nữ kia lại hiển hiện trước mặt cô. Hạ Lam không kiềm chế được sự ghen tị cũng không ngăn được mình tò mò. Không hiểu lúc này Văn Minh và Hồng Ngọc ở chung sẽ là bộ dạng gì? Bọn họ cùng nhau cười vui vẻ? Hòa thuận thay băng bôi thuốc? Hay thân mật tựa đầu tâm sự coi phim?..
Quái quỷ thật!
Trước đây cũng đầy lúc Văn Minh không ở cùng cô, nhưng có khi nào Hạ Lam rảnh để tâm xem cậu ta như thế nào đâu. Nhưng mà từ lúc Hồng Ngọc xuất hiện kèm bên cạnh Văn Minh, mọi thứ lại khác hẳn. Tâm của cô xáo động, mọi cảm xúc đều bị chi phối và dần trở nên tiêu cực. Mặc dù Hạ Lam không nắm rõ được tên gọi của thứ xúc cảm đang nảy sinh trong lòng cô này, nhưng cô hiểu rõ, nó không hay chút nào!
Ha, nghĩ kĩ mới thấy thật nực cười, Hạ Lam lúc này giống hệt một đứa trẻ con! Đứa trẻ ấy sở hữu một món đồ chơi cũ, bình thường nó vốn không thèm để ý tới món đồ này nhưng đến khi có người đoạt mất lại tiếc nuối, lại căm phẫn muốn giành lại.
Có vẻ đúng mà lại có chút khập khiễng. Thật ra Văn Minh có khi nào thuộc quyền sở hữucủa Hạ Lam cô đâu? Hơn nữa, nếu nam chính biết mình được người ta so sánh với đồchơicũbỏđichắc chắn sẽ vui lắm đây..
"Trợ lí kia chỉ ngứa mồm!" Thanh Tùng bỗng dưng nổi máu tốt bụng, nhỏ giọng khuyên can "Cô đừng để tâm quá mức!"
"Không để tâm?" Ai có tâm trí mà quan tâm đám người qua đường ấy chứ! Cơ mà thôi, đang rảnh rang thế này đùa giỡn mỹ nhân xíu cũng hay đấy nhỉ? "Làm sao đây? Tôi muốn không để tâm cũng không được! Ai bảo cô ta nói cho đúng lắm vào làm gì kia chứ.."
"Đúng chỗ nào?" Thanh Tùng nhanh chóng phủ nhận "Hồ sơ cô làm vô cùng tốt, nếu có vấn đề, thì vấn đề cũng là ở chỗ khác!"
Ồ..
Khoan đã!
Đồ trang sức bằng kim cương đen?
Hạ Lam khó tin nhìn kĩ lại món đồ đeo trên cổ nữ chính một lần nữa. Quả đúng là kim cương đen! Hơn nữa cái sợi dây chuyền này còn.. Quen quen nữa!
Phải rồi!
Nó giống y hệt sợi dây chuyền tối dạ tiệc hôm đó Văn Minh đem tặng cô!
Tại sao nó xuất hiện ở đây?
Là Văn Minh lấy của cô ra tặng cho Hồng Ngọc? Không đâu.. Không thể nào.. Sợi dây đó của Hạ Lam vẫn nằm ở tầng ba nhà họ Trịnh, Văn Minh đâu thể trở về đó mà lấy ra cho Hồng Ngọc được.. Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là nam chính có những hai sợi dây chuyền bằng kim cương đen!
Tặng cô thì chỉ có duy nhất một món đơn giản, đây tặng cho nữ chính lại đủ cả bộ như vậy.. Trịnh Văn Minh! Cậu cũng thiên vị quá đấy!
Nhưng nếu Văn Minh tặng cái này cho Hồng Ngọc vì cậu ta yêu thích cô nàng, thì lúc đó cậu ta cũng tặng cho cô vì cái gì? Mua chuộc? Xem thử cảm xúc? Hay.. Chỉ đơn giản là tiện tay đưa qua mà thôi?
Tự dưng Hạ Lam cảm thấy trống rỗng.
Phía ngực trái cứ nhức nhối không rõ lí do..
Quái lạ, cô không biết bệnh tim còn có thể lây được đấy, chắc chắn do cô ở cạnh Văn Minh lâu nên bị cậu ta truyền bệnh cho rồi!