Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 95 :

Ngày đăng: 15:57 18/04/20


Trần Duy vốn vừa từ nước ngoài trở về sau chuyến công tác ngắn ngày với sếp tổng Văn Minh. Sau khi kí kết xong hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cậu ta quyết định cho phép anh về trước, còn chính mình ở lại đi du lịch, thăm thú vài nơi.



Thật ra lần "nghỉ phép trước hạn" này không hề khiến Trần Duy vui vẻ chút nào. Bình thường anh chính là người được Văn Minh tin tưởng nhất, chuyện gì cũng có thể sóng vai cạnh cậu ta, thoải mái đóng góp ý kiến. Thế nhưng dạo gần đây dường như mọi thứ đã thay đổi.



Mặc dù quản lí càng nhiều tài sản, số nhân viên cộm cán trong tay tăng càng cao. Nhưng trước đây Văn Minh với trí thông minh trời phú chỉ sở hữu vẻn vẹn ba trợ lí, anh và hai người khác ở lần lượt SM và ML. Còn lúc này, số lượng người giúp việc trực tiếp cho Văn Minh đã tăng cao bất thường: những tám người!



Lượng người càng lớn, công việc chia ra càng nhỏ hẹp. Nhàn nhã hưởng lương cao là điều ai cũng thích, nhưng Trần Duy thì khác, người thông minh như anh luôn nhìn thấy những nguy cơ tiềm ẩn người khác không thấy được. Giống như Văn Minh muốn "thay máu", cậu dần đẩy anh ra xa, những lần tiếp xúc hờ hững, thái độ nghiêm túc khác lạ, công việc mang tính chất cơ mật trong tay anh cũng bị tước bỏ từ từ... Văn Minh ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, những vụ kí kết hợp đồng làm ăn vẫn đưa anh theo. Nhưng lúc này soạn thảo hợp đồng đã không còn là việc của anh nữa, Trần Duy chỉ cần thoải mái ung dung đi đặt phòng, lo chuyện cơm áo như một cô vợ nhỏ của sếp mà thôi!



Những người khác khen anh may mắn hạnh phúc, được boss sủng ái, chẳng cần làm cũng được hưởng. Có điều Trần Duy biết rõ, ở đời làm gì có miếng ngon cho không. Và đến lúc này, khi Văn Minh chính thức buông lời đề nghị anh trở vềtrước, anh liền nhận ra rằng, có lẽ duyên của mình với vị sếp trẻ này đã sắp sửa tàn.



Vì lẽ gì chứ?



Anh trung thành, mấy năm qua đều ở cạnh không hề nghĩ tới chuyện sẽ phản bội Văn Minh.



Anh tận tâm, dù là cậu ta phẫu thuật gặp hiểm nguy trùng kích cũng không hề bỏ chạy.



Anh hết lòng, có chuyện gì cũng lập tức lo liệu làm sạch sẽ không hề từ nan..



Lỗi là ở anh sao?



Chắc chắn không phải!



Do Văn Minh thay lòng?



Cậu vốn dĩ không để tâm quá nhiều chuyện này, hễ ai đủ năng lực liền sử dụng. Và hiển nhiên Trần Duy không thiếu năng lực để đáp ứng đòi hỏi của Văn Minh. Chắc chắn chỉ còn một lí do duy nhất, cậu ta chịu tác động của người ngoài!



Nguyễn Hạ Lam?
Chẳng lẽ chuyện này do Văn Minh làm? Cậu ta là tổng giám đốc ML - người đứng sau tổ chức cuộc thực nghiệm này - chưa kể việc cắt cử rất nhiều y bác sĩ tay nghề cao chăm sóc ông Trịnh, cậu ta còn ra sức ra tiền thuốc thang trân quý, mục đích chỉ có một: giữ lấy mạng già của ông lão này!



Đấy, Hạ Lam đã đoán biết mà, Văn Minh này ngoài mặt luôn tỏ ra không quan tâm thậm chí có chút tâm lí phản nghịch chán ghét ông Trịnh. Nhưng máu mủ thâm tình làm sao không đau xót, thấy ông mình bệnh tật chẳng phải cậu ta cũng sốt xình xịch lên đó sao? Ra sức bảo bọc ông nội, thế nên khi Ngọc Thái báo chuyện Đào Nương bỏ độc ông cậu ta lập tức hốt hoảng, chuyển ông đến TL, cho người bảo vệ vây quanh, xiết chặt quá trình thăm nom chăm sóc..



"Bác sĩ Thái cho phép mới được vào thăm bệnh!" Hai người rất nhanh đã đi đến khúc quanh chuẩn bị vào thăm bệnh. Nơi này đặt một cánh cửa ngăn, nếu tự ý đi qua không có thẻ sẽ phát ra tiếng kêu báo động lớn "Hạ Lam, cô ngồi tạm ghế đá đợi một chút, anh ấy sẽ tới ngay bây giờ!"



"Tôi hiểu rồi!" Cẩn mật đến thế cơ? Hạ Lam nhăn mày nhìn xung quanh một lượt, mấy vệ sĩ và bảo an thấy vậy cũng cảnh giác nhìn cô. Thật sự khiến người ta rùng mình, cảm giác áp bách này làm Hạ Lam liên tưởng, nếu bây giờ cô động đậy lập tức sẽ bị người ta rút súng bắn thành cái rổ!



"Cô phải đi bây giờ à?"



"Bên kia có ca cấp cứu đột xuất, tôi phải qua đó giúp một tay!" Y tá Si Tình cười hối lỗi, vỗ vai cô an ủi "Đừng lo lắng, Ngọc Thái sẽ tới ngay, chỗ này không ai dám làm gì cô đâu!"



"..."



"Trừ khi cô manh động làm chuyện gì đó dại dột!" Chưa đợi Hạ Lam đáp lời người này đã lập tức hoàn thiện nốt câu nói của mình, cô nàng còn vui vẻ phụ họa thêm tiếng cười ha ha rùng rợn "Thế nhé, tạm biệt!"



"Chào cô..."



Dĩ nhiên không cần người ta nhắc nhở Hạ Lam cũng sẽ không tùy tiện làm gì. Cô rút điện thoại trong túi xách ra ngoài, ngồi xuống câu wifi lên mạng check tin nhắn bán hàng. Hmm.. Nhắc đến bán hàng mới nhớ ra, hình như hôm nay mục đích ra ngoài của cô không phải chỉ có đến cửa hàng thôi hay sao ấy nhỉ? Hạ Lam còn muốn làm gì ta? Đi thuê nhà à? Thuê làm gì?.. Sao tự dưng không tài nào nhớ được thế này? Máu lên não quá chậm!



"Ôi, ai thế này?" Đang tự dằn vặt bản thân, giọng nam quen tai đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô. Hạ Lam ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt một cậu trai mười tám như hoa như ngọc "Chị dâu đến chơi với ông nội? Đúng là chuyện lạ lùng! Không khéo chút nữa bão mất thôi!"



Đúng rồi!



Không phải nam chính! Nhân vật mười tám xuân xanh đang đứng trước mặt Hạ Lam lúc này chính là vị nam phụ đang được phái nữ thành phố săn đón nhiều nhất: Tổng giám đốc tương lai của Trịnh gia - Trịnh Văn Hóa!