Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Chương 96 :
Ngày đăng: 15:57 18/04/20
Trịnh Văn Hóa đến từ phía ngược lại, điều này chứng tỏ hắn ta vừa đi thăm ông nội trở ra. Hạ Lam nhíu mày, Ngọc Thái chẳng phải cam đoan đã sắp xếp rất kĩ cuộc gặp này cho cô hay sao? Vì lẽ gì khi cô vừa tới đây đã đụng mặt thiên địch lớn nhất này vậy?
Không lí gì anh ta không biết chuyện cô và Văn Hóa ở hai phía đối địch! Một là do Văn Hóa tới đột xuất, hai là do Ngọc Thái này cố tình!
Nhưng tới đột xuất nếu không được sự cho phép của anh ta cũng đâu lấy nổi thẻ mà vào. Dưới quyền cai quản trực tiếp của Văn Minh, chắc chắn Ngọc Thái không làm ra chuyện mắt nhắm mắt mở tự ý cho phép người ra vào đâu nhỉ. Và nếu không thể tùy tiện vào thì làm gì có chuyện người ta đến chỗ anh ta lấy thẻ anh ta quên cho được?
Mục đích của Ngô Ngọc Thái này là gì?
Lẽ nào Trịnh Văn Hóa vì không tìm gặp được cô nên nhờ anh ta gọi cô tới đây để dễ bề hành xử?
Bên cạnh có rất nhiều người, nhưng những người này đều chỉ chăm chăm những mối nguy bên cạnh ông Trịnh, toàn bộ điều khác họ đều không thèm để vào mắt. Nhưng nếu lúc này Văn Hóa kia muốn động tay với cô, cô gào thét các kiểu chắc họ cũng không tới mức bàng quan đứng xem đâu nhỉ?
"Đúng là có phong thái!" Hạ Lam ngẩng đầu, ngứa miệng chào một câu.
Không hổ danh sắp sửa nắm trong tay đầu rồng lớn nhất cả nước, mọi chi tiết trên người Văn Hóa đều được chú ý tỉ mẩn vô cùng. Bộ trang phục đắt tiền, mái tóc trẻ trung năng động nhưng lại vô cùng lịch sự, giày tây bóng loáng, làn da được chăm sóc kĩ lưỡng, khí thế bừng bừng..
"Chủ tịch Trịnh gia có khác!"
"Dĩ nhiên phải có phong thái!" Văn Hóa cao giọng, vênh mặt tiến sát cạnh chỗ Hạ Lam ngồi. Hẳn nhiên hắn ta cũng biết bên cạnh có người quan sát, và chuyện lục đục nội bộ này bị người ta nhìn thấy chẳng có gì hay ho "Cứ mãi vô dụng như các người thì nửa cái ghế Trịnh gia cũng đừng mơ có!"
"..." Hạ Lam cười nửa miệng, sau đó quyết định tắt điện thoại cất vào túi xách. Cô cẩn thận đeo lại quai túi, phòng thủ xiết chặt tay. Nếu chỗ Văn Hóa có động tĩnh khác lạ, cô nhất định sẽ đấm cho hắn một cái ngất tại chỗ, giữ con tin sau đó uy hiếp người để chạy trốn!
Người này không có sức mạnh nghịch thiên phi lí như nam nữ chính nên Hạ Lam rất tự tin cô có thể dùng hiểu biết về huyệt đạo của mình đánh ngất hắn ta. Đến lúc đó là tôi thảm hay cậu thảm còn chưa nắm chắc đâu nhé, nên bạn Hóa, đừng hòng manh động!
"Sao vậy? Một lời cũng không nói nổi?" Văn Hóa không hề có ý định động tay chân, chỉ ung dung giữ khoảng cách với cô mà nói chuyện.
Kì lạ thật, hắn nhờ Ngọc Thái gọi cô đến đây chỉ để lăng nhục tí cho vui thôi à? Hay chính hắn ta cũng không biết điều này mà hoàn toàn là chủ đích của vị bác sĩ kia? Anh ta tính làm thínghiệmvề tình cảm của những người trong gia đình họ Trịnh đấy à?
Máy móc thiết bị chất đầy, những dây dợ lằng nhằng đủ màu sắc chói mắt đều hướng đến một phía: người đàn ông đang nằm dài trên chiếc giường trắng xóa và êm ái. Hạ Lam sững người thật lâu phía ngoài cánh cửa lớn, cô cố gắng đè nén cảm giác khó tin đang dâng đầy trong lòng.
Ông nội Trịnh?
Người nằm trên giường kia thật sự là ông nội Trịnh nghiêm nghị cô gặp cách đây mấy tuần đó sao?
*
Văn Hóa không biết nên vui hay nên bực mình nữa đây.
Ngày hôm nay hắn đã thành công làm được một việc mà bao ngày nay bố mẹ hắn không ai làm được: khiến lão già khốt chính thức giao nộp 35% cổ phần trong tay ra cho hắn.
Thực ra bản di chúc này Văn Hóa đã cùng với luật sư riêng của ông Trịnh cùng nhau ngồi bàn thảo rất lâu mới cho ra được. Tài sản của họ Trịnh không ít, thế nên việc chia gia tài cũng chẳng hề đơn giản.
Mấy thứ tài sản không có giá trị kinh doanh Văn Hóa không thèm quan tâm, mặc kệ luật sư hoặc chia cho con trai hoặc đem tặng đại thiếu gia ngốc nghếch. Thứ mà hắn để ý đến chỉ có những thông tin liên quan đến tập đoàn. Nơi mà hắn đã và đang tiếp quản này sẽ tuyệt đối không thể có bóng dáng của bất kì kẻ nào tên Hạ Lam và Văn Minh.
Ban đầu khi đưa dự thảo này ra trước mặt ông Trịnh, thái độ của ông nội cực kì căng thẳng, thậm chí còn tức giận đến phát ngất vì nghĩ rằng đám con cháu muốn ông ta chết nhanh. Sau dần, với sự kiên trì mãnh liệt của Văn Hóa, ông Trịnh buộc phải thỏa hiệp và cuối cùng cũng đồng ý kí kết vào di chúc. Có điều trước khi kí, ông ta yêu cầu thêm một khoản, đó là bản di chúc này chỉ có hiệu lực khi ông ta chính thức chết đi. Còn bây giờ, tất cả chỉ là một mớ giấy lộn chứa có giá trị pháp lí.
Chẳng sao!
Cũng chỉ một thời gian ngắn nữa!
Hơn nữa di chúc trong tay Văn Hóa, hắn bảo mật mấy tầng trong ngân hàng an toàn nhất, ai có thể lấy ra để sửa đổi chứ?
Nói chung, mọi thứ đều đã ở trong tay hắn thật rồi. Thế nên thôi.. Những điều Nguyễn Hạ Lam ngu ngốc kia vừa phun ra hắn cao thượng không thèm chấp! Đợi đến khi cô ta thấy di chúc rồi cho cô ta khóc cả thể cũng chưa muộn!