Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 642 : Cha tôi chết rồi, sao bốn năm rồi mới nói cho tôi biết
Ngày đăng: 12:43 30/04/20
Editor: Yuhina
Mười mấy năm, người nơi này không phải ai cũng như Cung Âu, không thể bằng một động tác, một bóng dáng, một âm thanh liền nhận ra Cung Úc.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tòa lâu đài cổ, hoa và thảo mộc đa dạng, đều có chuyên gia chăm sóc riêng, xa xa truyền tới tiếng ngựa hí.
Thời Tiểu Niệm chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu đi ở bên cạnh cô, gương mặt anh tuấn không có chút cảm xúc gì, lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi, đôi con ngươi đen nhìn thẳng về phía trước.
Hắn không dắt tay cô.
Cảm xúc của Thời Tiểu Niệm khá nặng nề, muốn nói cái gì cuối cùng lại không nói ra được, chỉ có thể lặng lẽ theo bọn họ đi về phía trước.
Trước thư phòng của Cung tước, Charles cầm chìa khóa chờ ở nơi đó, ông nhận được điện thoại của Thời Tiểu Niệm nói có thể có khả năng khá hơn, tâm cho rằng nhất định là Thời Tiểu Niệm khuyên động được Cung Âu.
Thấy bọn họ đến đây, Charles không nhận ra Cung Úc, chỉ cung kính mà cúi đầu, nói, "Nhị thiếu gia, bất kể như thế nào, xin ngài nhất định phải vì phu nhân mà cân nhắc."
Phu nhân cho rằng Cung Âu có thiên tính nổi loạn, cho dù biết được Cung Tước đã qua đời cũng sẽ không chịu hảo hảo quản lý Cung gia, may ra có Thời Tiểu Niệm trợ giúp mới dễ dàng hơn được một chút.
"Mở cửa."
Cung Âu đi về phía trước, tiếng nói băng lãnh như sương lạnh.
"Vâng, Nhị thiếu gia." Charles nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, tiến lên mở cửa thư phòng ra, mời bọn họ đi vào.
Cung Úc đi vào theo, Charles vội vã đưa tay ngăn cản hắn, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Charles, "Để hắn đi vào."
"Thiếu phu nhân, tuy rằng tôi không phản đối cô đem chuyện này nói cho Nhị thiếu gia." Charles nhăn đầu lông mày, "Nhưng cô nên hiểu rõ, cho đến khi nào đưa ra được một phương án giải quyết hợp lý, thì chuyện này không thích hợp cho quá nhiều người biết."
Thời Tiểu Niệm lại còn để cho người ngoài biết.
Mong sao không phải làm cho mọi chuyện xấu đi.
"Để cho bọn họ đi vào"
Tiếng nói lạnh lẽo của Cung Âu vang lên.
"…"
Bên trong phòng nội vụ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh của một mình La Kỳ.
Bà như đang diễn một vở kịch có một vai, vai chính là mình, tự cho là lừa gạt khán giả.
"Ông ấy luôn ra tay rất nặng."
Cung Âu trầm thấp nói.
"Biết ông ấy ra tay nặng như thế sao con còn dám qua loa như thế, may là ta còn chưa đưa cho ông ấy xem qua, nếu không ngay cả ta cũng sẽ bị ông ấy trách cứ." La Kỳ nói xong liền thở dài, "Năm đó con đi ra ngoài sáng lập N.E, danh tiếng tăng cao, cha con rất kiêu ngạo, nhưng con cũng không thể chỉ lo bên ngoài, con cứ xử lý xằng bậy như vậy, như vậy sao cha con có thể yên tâm giao Cung gia cho con."
Cung Âu đứng ở nơi đó, nghe La Kỳ nói, hắn hơi ngẩng mặt lên, đôi mắt loáng hai lần, tay nắm chặt nắm đấm.
Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng này của Cung Âu, muốn động viên hắn nhưng lại không biết động viên từ đâu.
"Đúng rồi, trước khi cha con đi Thụy Sĩ, muốn con thử quản lý Cung gia một thời gian, con liền lưu lại quản đi."
La Kỳ nói, lại bồi thêm một câu, "Đây là cha con dặn dò, con cũng biết ông ấy là người nói một không có hai, thật vất vả ông ấy mới đồng ý hôn sự của các con, con cũng đừng náo loạn nữa."
Cung Âu thấp mâu nhìn về phía La Kỳ ngồi ở chỗ đó, cuống họng như nghẹn lại, ngực như bị cái gì đè xuống cực kỳ khó chịu.
"Nghe lời của ta, đừng tranh cãi ồn ào với cha con."
La Kỳ nói, vẫn cứ như không có việc gì vậy.
"Ngài một mình diễn hai nhân vật như vậy không thấy mệt sao" Cung Âu bỗng nhiên mở miệng.
"…"
Nghe vậy, thân hình của La Kỳ cứng đờ, ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu đi về phía trước một bước, hai tay đặt ở trước bàn làm việc, cúi người, đôi mắt ửng hồng nhìn chằm chằm vào La Kỳ, "Trước đây, khi con trở lại đã gặp ông ấy, thương lượng với ông ấy rất nhiều chuyện, những việc này ngài đều biết, ngài muốn dùng nhân vật ‘cha’ răn dạy con, lại muốn dùng nhân vật ‘mẹ’ nhớ nhung con, ngài không mệt sao"
Đến bây giờ Cung Âu mới hiểu được những năm gần đây, người hắn giao thiệp vẫn luôn là La Kỳ.
Chìm đắm trong hai nhân vật, bà phân rõ được sao.