Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 643 : Cung Âu tức giận

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Editor: Yuhina



La Kỳ ngồi ở chỗ đó, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Cung Âu, trên mặt lộ ra sắc thái khó chịu, hô hấp bắt đầu ngưng trọng, thống khổ lại vừa uất ức trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, "Ta không nên buông tha cho con"



Nói xong, hai tay La Kỳ cầm chiếc điện thoại cổ trên bàn, đứng lên, đập về phía Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà rụt đầu, Cung Âu thật nhanh nghiêng người sang che ở trước mặt cô, lưng bị đập một cái, nhíu mày lại, hừ cũng không rên một tiếng.



"Cung Âu"



Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, lo âu xem hắn thế nào.



"Cung Âu, con không sao chứ" thấy con trai bị mình ném trúng, La Kỳ vội vàng đi tới nhìn thương thế của hắn, "Xin lỗi, mẹ không phải cố ý, nhanh, để ta xem một chút, thương tổn ở đâu."



"Không có chuyện gì."



Cung Âu trầm giọng nói, đẩy tay Thời Tiểu Niệm ra, xoay người nhìn về phía La Kỳ, con ngươi sâu thẳm, "Mẹ, công bố ra bên ngoài, đem cha an táng."



Giấu diếm như vậy cũng không phải là thượng sách.



Thời Tiểu Niệm nhìn lưng Cung Âu, áo bành-tô của hắn bị hằn vết.



Cô biết, cô không thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện ngay lập tức với Cung Âu, Cung Âu tức giận với cô, nhưng khi cô đối diện với thương tổn, Cung Âu vẫn sẽ theo phản xạ có điều kiện mà chặn cho cô.



"Công bố ra bên ngoài" La Kỳ lầm bầm lặp lại lời của Cung Âu, như mất đi tất cả khí lực mà tê liệt trên ghế ngồi, "Không được, còn không phải thời điểm."



"Chẳng lẽ ngài còn muốn tiếp tục đóng băng cha"



"Hiện tại gia tộc Lancaster rất huyên náo, nếu công bố tin tức của cha con ra, lấy căn cơ vững chắc của bọn họ, rất dễ dàng đá chúng ta ra đi, bây giờ bọn họ còn có thể kiêng kỵ cha con mấy phần." La Kỳ nói, kiên quyết không đồng ý công bố ra bên ngoài.



"Một lời giải thích của Quý tộc mà thôi, không có trọng yếu như vậy, nếu gia tộc Lancaster dám làm như vậy, con có thể để cho bọn họ một năm so với một năm khó có thể sinh tồn"



Cung Âu trầm giọng nói.



Như La Kỳ dự liệu vậy, Cung Âu chính là người liều lĩnh, hắn chỉ cho rằng nhận định của mình quan trọng, còn lại, dưới cái nhìn của hắn hoàn toàn xem thường.



"Cung Âu, cái mà con coi là bụi trần gì đó chính là thứ mà cha con phấn đấu một đời." La Kỳ nói, ngồi ở đó cậy mạnh nói, "Ta biết, ta không thay đổi được con, con có thể mặc kệ, chuyện bây giờ của Cung gia là do ta làm chủ, tất cả đều do ta định đoạt."




Sắc mặt của Cung Âu càng ngày càng âm trầm.



Cung Úc nói xong lại nhìn về phía La Kỳ, "Mẹ, ngài cảm thấy như vậy có tốt không"



"Tốt, sau này hai an hem các con một trong một ngoài, có gì thì cứ thương lượng với nhau, thật tốt." La Kỳ rất hài lòng với kết quả như thế, Cung gia vốn cũng là muốn để Cung Úc kế thừa.



Cung Úc ôn hòa trầm ổn, Cung Âu thiên tư thông minh, IQ cực cao, hai người liên hợp lại người khác muốn lay động địa vị của Cung gia cũng khó.



"Nếu như vậy, Cung Âu, Tiểu Niệm, ngày mai các em về S thị đi, chờ tin tức của anh rồi lại trở về."



Cung Úc nhìn về phía Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm nói.



Thời Tiểu Niệm không lên tiếng, chỉ nhìn về phía Cung Âu, sắc mặt của Cung Âu âm trầm từ trên ghế sa lông đứng lên liền đi, cũng không quay đầu lại.



Lưu lại cô lúng túng ngồi ở đó.



Thời Tiểu Niệm hướng La Kỳ, Cung Úc cúi thấp đầu, sau đó đuổi theo Cung Âu, Cung Âu đi vào trong phòng, ở ngay trước mặt Thời Tiểu Niệm tàn nhẫn mà đóng sầm cửa lại, Thời Tiểu Niệm bị nhốt ở ngoài cửa.



Thời Tiểu Niệm nhìn cánh cửa kia, trong lòng như bị cái gì đó đè lại rất không thoải mái, đôi mắt không khỏi chua xót.



Cô điều chỉnh lại hô hấp, đẩy cửa ra đi vào, cả người Cung Âu ngã ở trên giường, hai tay ấn pử đầu, bỗng dưng hắn ngồi dậy, cầm một gối lên tàn nhẫn mà ném ra ngoài.



Gối rơi xuống ở bên chân Thời Tiểu Niệm.



Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó không tiếng động mà nhìn về phía Cung Âu, cô biết Cung Âu đang tức giận với cô, nhưng cô không biết nên giải thích thế nào, hắn mới vừa biết cha của mình đã tạ thế bốn năm, hắn còn cần tiêu hóa chuyện này.



Cô khom lưng nhặt gối lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cái gì cũng không nói.



Thời Tiểu Niệm ôm gối ngồi vào một cái ghế, lặng lẽ bồi tiếp Cung Âu.



Tính khắc chế của Cung Âu  thật sự mạnh hơn so với trước đây rất nhiều, đổi lại trước đây, lúc này hắn đã sớm phá hủy toàn bộ phòng ngủ, nhưng bây giờ hắn chỉ ném một cái gối.



Cung Âu ngồi ở trên giường, cởi giày, dùng sức mà ném giày xuống đất, chuyển mâu trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy cô ủy ủy khuất khuất ôm gối ngồi ở chỗ đó, gầm nhẹ nói, "Tại sao không thương lượng với tôi"