Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới
Chương 669 : Một đôi mắt nhìn bọn họ rời đi
Ngày đăng: 12:43 30/04/20
Editor: shinoki
“Chuyện này tôi còn phải về thương lượng với chồng, bây giờ nói...” Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía Phong Đức, cũng có chút không quyết định chắc chắn được, cô chưa từng gặp phải tình huống này.
“Trước hết để Bob tiếp tục ở đây đi! Tôi phái người qua đây chăm sóc riêng cho thằng bé.” Phong Đức cũng chỉ có thể nói như vậy.
“Vậy trước tiên cứ như vậy đi, chúng tôi có quyết định sẽ thông báo cho quý viện.”
Thời Tiểu Niệm đứng lên, lúc rời đi, cô đi ngang qua cánh cửa đóng chặt, trên cửa mở ra một cửa sổ thủy tinh nhỏ, cô từ bên ngoài nhìn vào trong, chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ kia vẫn cuộn mình thành một đoàn.
Không biết động tác này cậu bé duy trì bao lâu.
Thời Tiểu Niệm hơi nhíu mày, hướng Phong Đức nói, “Cha nuôi, mời bác sĩ kiểm tra tìn hình của Bob, khoa tim mạch, khoa tâm thần đều mời.”
“Được.” Phong Đức gật đầu, thở dài một hơi, “Thật không nghĩ tới biết biến thành như vậy, viện mồ côi gọi cho ta nói Bob vẫn tốt, làm bài thi còn được full điểm.”
“Anh kia sao lại ở chỗ này?”
Cung Quỳ ngẩng đầu lên hỏi.
Thời Tiểu Niệm thấp mắt chống lại ánh mắt hồn nhiên của Cung Quỳ, ngừng một chút nói, “Mẹ anh ấy... Có việc đi xa nhà, cho nên không ai chăm sóc anh ấy, anh ấy phải ở lại đây.”
“Ba ba đâu?”
“Mẹ không biết.”
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
“Không có ba mẹ, cho nên anh ấy bị bắt nạt a.” Cung Quỳ thông minh nghĩ tới những thứ này, nhảy cà tưng, “Mom, con thấy anh ấy thật đáng thương ah, chúng ta mang ấy về nhà có được không, nhà chúng ta không khi dễ anh ấy.”
“Không được.”
Thời Tiểu Niệm còn chưa nói gì, Cung Diệu liền phủ quyết, lạnh lùng hướng em gái của mình nói, “Cậu ta sẽ cắn cổ em.”
Cung Quỳ sợ nắm cổ của mình, chớp hai con mắt, khờ dại nói, “Em không bắt nạt anh ấy, anh ấy sẽ không cắn em đâu, tiểu Quỳ là đứa bé ngoan, đứa bé ngoan được ông trời phù hộ.”
Đây là bà nội nói với cô bé.
“Con không cho phép cậu ta đến nhà.”
Cung Diệu thấy Cung Quỳ nói không nghe, trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, hướng Thời Tiểu Niệm trình bày quan điểm của mình.
Chân mày Cung Âu bắt đầu vặn, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô một lát, không kiên trì nữa, đứng lên ôm lấy tiểu Quỳ, ôm lên ghế.
Tiếp đó, Cung Âu cầm lấy bát nhỏ của Cung Quỳ bắt đầu gắp thức ăn cho cô bé, mỗi một món gắp một tẹo.
Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng còn chưa quên bổn phận làm ba.
Cung Diệu ngồi ở chỗ kia nhìn Cung Âu, có chút bất ngờ, hắn tự mình giúp tiểu Quỳ gắp thức ăn.
“Oa, thật tốt, thật tốt.” Cung Quỳ vỗ tay nhỏ nói, lại chỉ chỉ cá trên bàn, “Dad con muốn ăn cá, ăn thật nhiều cá, gắp nhiều một chút, tiểu Quỳ thích ăn cá nhất.”
“Không được, ba cũng muốn ăn!” Cung Âu thốt ra.
Thời Tiểu Niệm trừng mắt liếc hắn một cái, Cung Âu hắng giọng một cái, đổi giọng trầm ổn, “Trẻ con dùng bữa phải cân đối dinh dưỡng, không thể kén ăn, không thể ăn ngốn ăn ngấu, buổi tối còn phải ăn ít.”
“Ah.”
Cung Quỳ yếu ớt đáp, đôi mắt to nhìn chằm chằm đĩa cá.
Sau khi gắp xong cho Cung Quỳ, Cung Âu bắt đầu gắp thức ăn cho Cung Diệu, cũng là mỗi món một ít, lấy ra một bát nhỏ, nói, “Bây giờ cân đối rồi, các con ăn trong bát.”
“...”
Cung Diệu nhìn Cung Âu, sau đó lặng lẽ ăn, cũng không nói gì.
Dối trá, rõ ràng mình muốn ăn.
Lấy xong đồ ăn cho hai đứa bé, Cung Âu hài lòng đứng thẳng người, chuyển mắt lạnh lùng nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức rất thức thời cúi đầu, “thiếu gia, bụng tôi không thoải mái, mọi người ăn trước, tôi xin phép đi nấu canh loãng uống, sau đó đi nghỉ ngơi.”
“Đi xuống đi.”
Cung Âu hài lòng làm cho ông lui xuống.
“...”
Thời Tiểu Niệm che trán, cô thật là muốn úp cả đĩa cá lên trên đầu Cung Âu, chỉ có mấy món thôi, có cần tính toán như thế hay không, gắp cho con cũng gắp ít như vậy, chưa từng thấy ba ba nào giành ăn với con gái.
Ngay từ đầu hai đứa bé vẫn còn nghiêm túc ăn, về sau chính là ngồi ở chỗ kia trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Cung Âu.
Hắn kéo hết đồ ăn về phía mình, đĩa rất nhanh trống trơn, ngay cả bông cải xanh trang trí hắn cũng không tha.
Thời Tiểu Niệm sợ hai đứa bé có ấn tượng xấu với Cung Âu, chỉ có thể lần lượt đẩy từng đĩa ra xa một chút, lại bị Cung Âu kéo về.