Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 670 : Gia đình hạnh phúc

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Editor: shinoki



Hai người giằng co một hồi.



“Đừng ăn.” Thời Tiểu Niệm đến gần Cung Âu, hạ giọng nghiêm túc nói, “Anh ăn nữa em sẽ không đăng kí với anh.”



Cô thực sự sợ hắn ăn hỏng dạ dày.



“Em dám lấy cái này uy hiếp anh?”



Cung Âu trừng mắt về phía cô.



“Vậy anh còn ăn không?” Thời Tiểu Niệm nghiêm trang nói.



Cung Âu hung hăng trừng cô, vẫn đặt đũa lên bàn, chán nản nói, “Không ăn!”



“Ngoan.”



Thời Tiểu Niệm tươi cười rạng rỡ, giọng nói giống như dỗ trẻ con.



Cung Âu nhìn người làm nữ mang đồ ăn đi, sắc mặt khó coi đến lợi hại, hô hấp dồn dập, chỉ vào người làm nữ kia, “Cái này, cái này, cái này, mấy người các ngươi ngày mai không cần tới làm nữa!”



Đúng vậy, đây chính là giận chó đánh mèo trong truyền thuyết.



“...”



Nhóm người làm nữ vẻ mặt mờ mịt đứng ở nơi đó, không biết mình đã làm sai điều gì.



“Không có việc gì, Cung Âu nói đùa với các người thôi.” Thời Tiểu Niệm từ trước bàn ăn đứng lên, đẩy đẩy Cung Âu mất hứng, “Đi thôi, chúng ta đi sắp xếp phòng cho các giáo viên, hoạt động một chút, tiêu cơm một chút.”



Buổi sáng đã nói muốn sắp xếp, kết quả đến bây giờ còn chưa làm.



“Được ah!”



Cung Quỳ lập tức nhảy dựng lên, vui vẻ nói.



“Đã lĩnh lương của anh rồi sao còn phải xếp phòng?” Cung Âu không vui hỏi.



“Đây là dạy bọn nhỏ tôn sư trọng đạo, cùng nhau cùng nhau!”



Thời Tiểu Niệm kéo Cung Âu lên, Cung Âu bất đắc dĩ đi theo cô.



Một nhà bốn người sau khi ăn xong cứ như vậy bắt đầu hoạt động, xếp phòng cho các giáo viên, thiết kế bảng tên phòng, phân phát đồ dùng tắm rửa, thật rất bận rộn.



Trên tầng hai, Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu treo số phòng, Cung Âu đối với loại hoạt động tôn sư trọng đạo này không có một chút hứng thú, một tay lần mò liền mò đến hông Thời Tiểu Niệm, môi mỏng hơi mở nói đến trên môi Thời Tiểu Niệm.



Cung Diệu ngồi chồm hổm dưới đất làm đồ thủ công.
“...” Cung Quỳ đứng lên đẩy đẩy Cung Âu, lắc tới lắc lui, “Dad, Dad đồng ý đi! Có được không, nhà chúng ta nhiều người, nhiều phòng, có thể cho anh ấy ở nha.”



“Được rồi, ba sẽ cân nhắc.”



Cung Âu bị Cung Quỳ lắc nhíu mày lại.



“Yay!”



Cung Quỳ vui vẻ đến nhảy dựng lên, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.



Thì ra cô bé nói cái gì hạnh phúc tất cả đều là làm nền cho cái này.



Tính cách Cung Quỳ và Cung Diệu hoàn toàn khác nhau, nhưng rất thông minh, chỉ là điểm khôn khéo ấy không dùng vào việc học, xem ra cô bé là thật để chuyện Bob ở trong lòng.



Trở lại phòng ngủ, dưới sự nhắc nhở của Thời Tiểu Niệm, Cung Âu mới nhớ lại nữ nhân kia, “Thì ra là con đàn bà đê tiện kia.”



Thời Tiểu Niệm ngồi trước dương cầm gật đầu, “Vậy anh chuẩn bị làm thế nào? Tiểu Quỳ đòi đón thằng bé về ở, holy không muốn.”



Vô luận quyết định gì đều sẽ làm tổn thương một đứa trẻ.



Cung Âu ngồi xuống giường, lạnh lùng nói, “Dựa vào cái gì anh phải nuôi con trai người đàn bà kia? Năm đó cô ta sợ anh trả thù, chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, con trai cũng không để ý, còn muốn để anh nuôi con trai cô ta?”



Buồn cười.



Không có khả năng.



“Em khi đó cho rằng Đường Nghệ ít nhất là thực sự thương yêu đứa bé này, không nghĩ tới cô ta có thể không quan tâm nhiều năm như vậy.” Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, “Gặp phải người mẹ như vậy, là nỗi bất hạnh của Bob.”



“Anh sẽ bảo Phong Đức phái người đi tìm cô tam, để cô ta dẫn con về!”



Cung Âu lạnh lùng thốt.



Lúc này Thời Tiểu Niệm rất đồng ý với phương án xử lý của Cung Âu, “Ừ, em cũng nghĩ thế, nhận thằng bé về nuôi, em lo lắng an toàn của tiểu Quỳ và Holy, để thằng bé ở bên ngoài lại lo lắng thằng bé bị khi dễ. Bác sĩ khoa tinh thần nói, đứa bé này quá thiếu tình thương của mẹ, lại có bệnh tự kỷ, đây ảnh hưởng không tốt đến nó, trở lại bên cạnh mẹ có thể khá hơn một chút.”



Đường Nghệ là một người mẹ không có trách nhiệm, nhưng bây giờ chỉ có sự xuất hiện của cô ta mới có thể khiến cho Bob tốt lên.



“Em nghĩ thật nhiều.” Cung Âu cười lạnh một tiếng, “Con trai của ai thì người đó nhận về đi! Còn Đường gì kia, đợi khi tìm được anh phải cho cô ta một chút đau khổ!”



“Hả?”



“Năm đó cô ta dám hạ thuốc anh, còn gạt anh sinh con trai, ung dung tự tại nhiều năm như vậy, anh có thể không cho cô ta biết tay?” Cung Âu lạnh lùng thốt.



Đều đã qua.



Đó là đoạn ký ức nghĩ lại mà kinh, nhớ tới liền khó chịu, nhưng Thời Tiểu Niệm quý trọng hiện tại, đối với chuyện trước kia không muốn nhớ oán mang thù, nhớ lại cũng không phải chuyện gì tốt.