Tống Thì Hành

Chương 111 : Công báo (Thượng)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Hít sâu một hơi, cố gắng ổn định quyết tâm đè nén cảm xúc trong lòng.



Ngọc Doãn có chút căng thẳng, rồi lại phải tỏ ra thái độ bình tĩnh. Tình hình lúc này, và trước đây khác nhau. Ngay trước mặt Lý Dật Phong và Trần Đông, Ngọc Doãn có thể ba hoa khoác lác, bởi vì có quan hệ bằng hữu. Nhưng hiện tại, Ngô Cách là quan viên Đại Tống, mà Lý Nhược Hư, Từ Quỹ lại lần đầu gặp mặt, trong lời nói mà có chút vô ý, có thể sẽ rước lấy một hồi phiền phức.



Chết tiệt, ta nói với ngươi, người nói với người làm chi?



Ngọc Doãn hung hăng liếc mắt nhìn Lý Dật Phong, mỉm cười,



- Bỉnh Nghĩ Lang cho rằng, người Liêu là nên diệt, hoặc không nên diệt?



- Dạ?



Ngô Cách sửng sốt một chút, trong chốc lát không biết nên trả lời như thế nào.



Kỳ thật, đối với minh ước trên biển năm đó, việc liên Kim công Liêu, trên triều đình Đại Tống, cũng tồn tại nhiều quan điểm bất đồng.



Như một số người theo Lý Cương cha của Lý Dật Phong, cho rằng không nên liên Kim công Liêu; mà đám người Triệu Lương Đồng Quán, lại hết sức tán thành liên Kim công Liêu. Cho đến ngày nay, tranh luận này vẫn tồn tại như trước, tuy rằng với đại cục, đã thấy sự vô bổ rồi... Có điều là, đây là một loại hình thái ý thức, từ rất lớn mức độ trên, thể hiện ra cái nhìn thái độ Đại Tống đối với người Kim.



Nhưng ở dân gian, Vương phủ dùng hơn sáu mươi triệu mua đến vài tòa thành trống không, được tuyên dương trở thành hữu Tống tới nay có ít to lớn, tranh luận đối với Liêu Kim, cũng liền trở nên không hề quan trọng. Ngọc Doãn đột nhiên nhắc tới đề tài này, làm cho ba người Ngô Cách cũng hơi bất ngờ không biết nên trả lời thế nào. Ba người nhìn nhau, Ngô Cách nói:



- Xin lắng tai nghe!



Nói ra những lời này, cũng thể hiện ra Ngô Cách thay đổi thái độ.



Gã đem theo Kính Nguyên Quân, không thiếu được phải đánh nhau với người Kim, cho nên rất đặc biệt quan tâm phương diện này...



Ngọc Doãn nói:



- Người Liêu mặc dù là địch trăm năm với Đại Tống ta, nhưng lại ngưỡng mộ văn hóa Đại Tống ta.



Hai bên chinh chiến không ngừng, kì thực không nhận thức được, đã bị Đại Tống ta đồng hóa. Chỉ nhìn bọn họ dùng người Tống ta làm quan, học văn hóa người Tống ta, bắt chước cách ăn mặc, ở, đi lại của người. Ở mặt ngoài, người Liêu có thể là man di, nhưng thực chất bên trong lại học phong tục Đại Tống.



Còn người Kim, mới thật sự là man di.



Một đám chủng tộc ngu dốt chưa khai hóa, chỉ biết phá hoại, mà không hiểu phải xây dựng, tham lam thành tính, tàn nhẫn mà bạo ngược!



Nếu như đám người này thay thế nhà Liều mà hưng thịnh, với Đại Tống ta mới thật sự là tai họa. Đại Tống cùng Liêu, mặc dù giao chiến trăm năm nhưng lại có nghĩa huynh đệ. Minh ước Đàn Uyên kia đã từng chứng minh Đại Tống cùng Liêu là huynh đệ chi bang. Mà nay huynh đệ gặp nạn, Đại Tống cũng không bằng lòng vươn tay cứu giúp, ngược lại thừa cơ hãm hại. Theo mức độ nào đó mà nói, Đại Tống bội bạc, sẽ rơi vào thế yếu.



Trương Giác tới hàng, vốn là đại biểu cho tấm lòng người Yến Vân Đại Tống.



Nhưng Đại Tống trước lấy hư làm giả, liên tiếp không quan tâm tới dân chúng; sau đó là đến Trương Giác càng khiến lòng người nguội lạnh..



Quách Dược Sư, cũng người Bột Hải, không phải người Tống, càng không có tấm lòng trung thành.



Sở dĩ đầu hàng Đại Tống, cũng là ích lợi ép buộc. Mà cái chết của Trương Giác tất nhiên khiến Quách Dược Sư lo sợ. Nếu người Kim tấn công, người đầu tiên đầu hàng, sợ sẽ là Quách Dược Sư! Cho nên ta nghĩ, người này tuyệt đối không thể tin tưởng!



Ngô Cách đột nhiên vỗ tay cười to,




- Nhà Triệu tướng công sao?



- Đúng vậy.



Lý Dật Phong gật đầu cười nói:



- Bắc Viên thi xã là Lý nương tử khởi xướng, mời phần lớn là con cháu quan lại, thanh niên tài giỏi. Ta đang muốn mượn cơ hội này, đưa bản dập cho Lý nương tử giám định, không nghĩ ngươi cũng được mời, lại bớt đi rất nhiều phiền toái. Một khi đã như vậy, chúng ta liền đi đến, cùng nhau phối hợp.



Vừa nói, Lý Dật Phong vừa lúc lắc đầu.



Ngọc Doãn không hiểu ra sao, sao Lý Thanh Chiếu lại mời hắn?



Mấy người trong quán trà nói chuyện, không khí dần sôi nổi hẳn lên.



Ngọc Doãn ngồi bên nghe Lý Dật Phong bàn luận triều chính với mọi người nên không xen vào.



Đúng lúc này, chợt thấy một người lên lầu, toàn thân mặc áo đuôi ngắn màu xanh, vác lấy cái túi, trong tay còn cầm một tờ giấy nhỏ.



Người này lên lầu, liền lớn tiếng nói:



- Tiểu báo danh...Hương Yến trục xuất, quan mới nhậm chức.



Hương Yến trục xuất?



Ngọc Doãn bỗng ngây người một lúc, chỉ thấy Ngô Cách vẫy tay đưa một người đến trước mặt, lấy ra năm miếng Tuyên Hòa thông bảo đưa cho người nọ.



Người nọ chợt cầm trong tay trang giấy đưa lên, rồi sau đó xoay người tiếp tục thét to.



- Đây là cái gi?



Ngọc Doãn ngạc nhiên hỏi.



Ngô Cách nhìn lướt qua đọc nhanh như gió, chợt ngẩng đầu cười nói:



- Tiểu Ất là người Khai Phong, tại sao không biết nguồn gốc tờ giấy nhỏ này?



- À?



Lý Dật Phong giải thích:



- Đó là chỉ dụ triều đình, nội dung bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên quan viên bổ nhiệm và miễn nhiệm, quan lại tấu nghị. Có lẽ ngày thường Tiểu Ất không để ý, cho nên không biết rõ chuyện này lắm.



Công báo!



Ngọc Doãn lập tức hiểu nguồn gốc tờ giấy nhỏ này.