Tống Thì Hành

Chương 113 : Hai vị Đế cơ (Thượng)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Ngay từ lúc xe ngựa kia xuất hiện, Lý Dật Phong liền thay đổi sắc mặt.



Không đợi Ngọc Doãn kịp phản ứng, anh ta bước nhanh về phía trước, hướng về phía hai nữ nhân hành lễ:



- Không ngờ Mậu Đức Đế Cơ, Nhu Phúc Đế Cơ cũng ở đây, thật thất lễ, xin thứ tội.



Mậu Đức Đế Cơ? Nhu Phúc Đế Cơ?



Ngọc Doãn liền sửng sốt!



Tên Mậu Đức Đế Cơ hắn chưa từng nghe qua.



Tuy nhiên Nhu Phúc Đế Cơ, chính xác thì hắn nghe nói qua rồi…



Tương truyền thời Tĩnh Khang, Nhu Phúc Đế Cơ bị người Kim bắt đi, sau khi Triệu Cấu đăng cơ chợt có một nữ nhân tự xưng Nhu Phúc Đế Cơ, từ nước Kim lánh nạn đến đây. Thời điểm Nhu Phúc Đế Cơ bị bắt, không quá mười bảy tuổi. Khi quay về Tống đã qua nhiều năm, thế cho nên Triệu Cấu không biết người tự nhận là Đế Cơ này là thật hay giả. Mãi đến sau này, Vi hậu mang tin tức về Tống, rằng Nhu Phúc Đế Cơ ở nước Kim đã chết nhiều năm rồi, kết quả là, một âm mưu động trời bị vạch trần, Nhu Phúc Đế Cơ lúc đó trở thành một chuyện cười được lưu truyền.



Ngọc Doãn đã từng nghe về câu chuyện xưa đó, cho nên nghe tên Nhu Phúc Đế Cơ, không khỏi có chút ngạc nhiên.



Chỉ thấy trước mắt là một nữ nhân, khờ khạo ngây ngô, lúc nói chuyện tuy có chút kiêu ngạo, nhung cũng không gây ác cảm cho người khác.



Cô gái đó là Nhu Phúc Đế Cơ sao?



Ngọc Doãn trong lúc nhất thời, có chút giật mình.



Mà Mậu Đức Đế Cơ đứng bên cạnh liếc nhìn thiếu nữ, nhẹ giọng nói:



- Huyên Huyên, chớ có vô lễ!



Thiếu nữ dường như rất nghe lời tỷ tỷ, lè lưỡi, thì thầm bên tai Mậu Đức Đế Cơ hai câu, Mậu Đức Đế Cơ kinh ngạc nhìn thoáng qua Ngọc Doãn, trên gương mặt tuyệt thế tao nhã nở nụ cười.



- Đại Lang, đã lâu không gặp!



Mậu Đức Đế Cơ khẽ chào Lý Dật Phong:



- Hôm trước Ngũ ca còn nói đã lâu không thấy Đại Lang, hơi có chút nhớ đây…



Lý Dật Phong vội hỏi:



- Hôm khác nhất định sẽ đến quấy rầy, kính xin tẩu tẩu xin lỗi thay.



Mậu Đức Đế Cơ mỉm cười, nụ cười này khiến mọi thứ trước mắt sáng bừng lên. Lúc này bầu trời đen kịt, trên cửa đình treo một loạt đèn lồng. Nụ cười Mậu Đức Đế Cơ tại sắc đêm càng khiến cho ngọn đèn thêm u ám, khiến Ngọc Doãn không khỏi âm thầm khen ngợi.


Người trung niên kia hướng Ngọc Doãn chắp tay,



- Ta là Tần Cối, từ lâu đã nghe danh tiếng Tiểu Ất kê cầm nhất tuyệt, hôm nay vừa gặp, danh bất hư truyền.



Chức phương, Binh bộ hạ hạt tương đương với bộ tham mưu đời sau.



Viên Ngoại Lang còn là chức phương hạ hạt quan thứ tư, phẩm bồng lộc từ lục phẩm lên, cũng coi là một chức quan phẩm.



Nhưng Ngọc Doãn thì bất ngờ mở to hai mắt ngây ngốc nhìn vị trung niên kia, sau một lúc lâu nói không ra lời.



Tần Cối, đó là Tần Cối?



Là đại gian thần Tần Cối trong lịch sử Nam Tống, quân bán nước, dùng câu “không cần có” hại chết Nhạc Phi?



Trong nháy mắt, Ngọc Doãn đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi.



Tiếp cận với loại người lịch sử như thế khiến cả người hắn run lạnh. Hắn đã gặp Nhạc Phi, mà nay lại gặp được Tần Cối. Đây chẳng phải chứng minh bánh xe lịch sử đang không ngừng đến gần, đem hắn từng bước dung nhập vào trong đó.



Theo bản năng, Ngọc Doãn nắm chặt nắm tay.



Trong nội tâm thậm chỉ có một loại kích động là một quyền đánh chết Tần Cối.



- Tiểu Ất, Tiểu Ất?



- Hả!



Ngọc Doãn tỉnh táo lại, vội lộ ra vẻ mặt ngại ngùng:



- Kính xin hai vị thứ lỗi, mới vừa rồi tiểu nhân nhất thời sững sờ, có chỗ thất lễ, vạn mong bỏ qua cho.



Tần Cối vốn lộ ra vẻ mặt không vui, tuy nhiên nghe Ngọc Doãn vừa nói như vậy, chợt thấy thoải mái.



Bình thường thôi!



Người trong đình nhỏ không phú thì quý, còn có mình là quan viên lục phẩm. Ngọc Doãn mặc dù có chút tên tuổi, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là cái tiểu dân thị tỉnh. Bất chợt gặp mình có chút sững sờ cũng là bình thường.



Tần Cối chợt mỉm cười:



- Tiểu Ất lần đầu tiên tham gia, đương nhiên có chút e ngại, không sao cả.



Giống như lời Tam ca nói, đến nhiều lần cũng thành thói quen… Ha hả, hơn nữa trong chốc lát sẽ có khách quý đến, Tiểu Ất chớ thất lễ để tránh bị người trách tội. Nhắc đến mới nhớ, lần này ta gặp Tiểu Ất cũng được coi như là lần thứ hai gặp nhau đó.