Tống Thì Hành

Chương 121 : Câu chuyện lưu truyền ở Đông kinh (2)

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Trong Tây Tẩm các, đèn đuốc sáng trưng.



Thời Tống khi chiếu sáng giữa đêm phần lớn là lấy đèn dầu là chính, hơn nữa giá cả không cao, có thể được bá tính bình dân chấp nhận nhất.



Đương nhiên, Quan gia không phải là bá tính bình thường, cho nên sử dụng là Long tiên hương do huyện Hà Dương chuyên tạo rót vào tâm nến, giá cả cực kỳ đắt tiền. Đồng thời chiếu sáng, Long Tiên hương còn có thể có tác dụng nâng cao tinh thần. Mà Triệu Cát vốn lại thích xa hoa, cho nên trong Tây Tẩm các này rải rác 120 ngọn nến, mùi thơm xông lên người, làm cảnh trí thêm rực rỡ hoa lệ.



Triệu Phúc Kim vốn đã ngủ rồi, nhưng nghe nói phụ hoàng triệu kiến, liền vội chạy tới.



Dưới ánh nến, chỉ thấy Triệu Đa Phúc người mặc một bộ gấm đỏ thẫm như mẫu đơn gấm Tứ Xuyên, cẩn thật đi vào trong Tây Tẩm các.



- Phụ hoàng, vội vãi gọi con và tỷ tỷ như vậy, có chuyện gì không?



Không đợi Triệu Phúc Kim thi lễ, chỉ thấy một thiếu nữ đột nhiên từ phía sau nàng xông ra, reo hò lao vào trong lòng Triệu Cát.



- Huyên Huyên...



Triệu Phúc Kim thất kinh, vội hét lên.



Ai biết thiếu nữ lại dán vào trong lòng Triệu Cát, còn giãy giãy làm nũng, càng hì hì cười:



- Phụ hoàng, con có một món quà muốn tặng phụ hoàng, vốn định ban gày mang đến tặng. Nhưng... tối qua ngủ muộn, nên không dậy sớm.



Trong Tây Tẩm các này, có thể không kiêng kỵ gì như vậy, chỉ có một mình Triệu Đa Phúc.



Nhu Phúc Đế Cơ ôm cánh tay Triệu Cát, bộ dạng đó làm Triệu Cát dỡ khóc dỡ cười. Ngẩng đầu nhìn Mậu Đức Đế Cơ, giống như là đang hỏi nàng: Trẫm triệu con đến, sao con lại mang theo a đầu này tới? Tỷ muội hai con làm trò gì hả?



Mậu Đức Đế Cơ vội hỏi:



- Phụ hoàng, hôm qua Huyên Huyên nghỉ bên chỗ nữ nhi.



Hôm nay quấn lấy nữ nhi cả ngày, cả thời gian nữ nhi luyện chữ đều bị chiếm đi... Phụ hoàng, người phải quản Huyên Huyên cho thật tốt.



- Hừ, mới không phải là... rõ ràng là tỷ tỷ muốn thưởng thức đàn, không chịu để muội đi.



- Làm gì có!



- Chính là có... hừ, nếu không phải muội muốn hiến cầm cho phụ hoàng, nói không chừng tỷ tỷ cưỡng ép cướp đàn đi mất.



- Huyên Huyên!



Hai tỷ muội này đấu võ mồm, làm Triệu Cát dở khóc dở cười.



- Đây chính là chỗ của trẫm, sao trở thành chỗ hai tiểu cô nương con cãi nhau?



Đừng tưởng Mậu Đức Đế Cơ đã gả cho người ta, nhưng trong mắt Triệu Cát, nàng trước sau vẫn là tiểu hài tử không lớn. Mà hôm nay hai cô gái líu rít tranh cãi ầm ĩ, chẳng những không làm Triệu Cát tức giận, ngược lại làm những tích tụ trong lòng lúc nãy thoáng chốc xua tan sạch sẽ.



- Phúc Kim, Huyên Huyên!



Triệu Cát ôm lấy Triệu Đa Phúc:


Lúc vừa bắt đầu, tâm tình Ngọc Doãn rất tệ.



Lúc sắp đi, giọng của Yến Nô tha thiết chờ đợi văng vẳng bên tai, làm hắn có một sự đau lòng không diễn tả được.



- Tiểu Ất ca, uống chút nước đi.



La Đức bưng một bát đào đưa cho Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn nhận lấy, hướng về phía La Đức cười cười. Cầm miếng bánh nướng trong tay cắn một cái, sau đó lại uống một ngụm nước.



- Lãnh đại ca, đoạn đường này tới Thái Nguyên, cần bao nhiêu thời gian?



Lãnh Phi uống một ngụm rượu, nghĩ ngợi nói:



- Nếu trên đường thuận lợi, đi nhanh, ước chừng hơn hai mươi ngày... Nhưng nếu không thuận lợi, sợ phải hơn ba mươi ngày mới có thể tới. Sao Tiểu Ất mới rời khỏi nhà thì muốn về nhà hay sao?



La Cách cười ha ha nói:



- Làm gì nhớ nhà, theo ta thấy, sợ là nhớ Cửu Nhi tỷ thiên kiều bá mị đấy!



Ngọc Doãn lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng, liên tục xua tay:



- Hai vị ca ca đừng nói đùa, Tiểu Ất chỉ là tùy tiện hỏi thử thôi.



- Ha ha, không phải đùa, chỉ là tình cảm bình thường của con người.



Nhớ ngày đó ta kết hôn, cũng phải vượt qua một chuyến giai soa (quan sai thời cổ chuyên áp tải phạm nhân hoặc vật phẩm)... Tuy không phải đi Thái Nguyên, mà là áp giảo Đại Danh phủ. Lúc đó cũng giống như Tiểu Ất lúc này, mới ra khỏi nhà không bao lâu đã nhớ thê tử trong nhà, hận không thể lập tức trở về, đoàn tự với nàng.



Chỉ là làm nghề này, phải giữ quy tắc của nghề.



Ta không phải Tiểu Ất, tuy ở phố phường nhưng lại có bản lĩnh đô vật. Như ta đây, tam đại giải soa tới đời ta đã là đời thứ tư, thấy đứa con từng ngày lớn lên, không chừng tương lai, cũng phải kế thừa chuyện áp soa này của ta.



Thời Tống, con cháu quan lại nhỏ không được làm quan.



Cái gọi là quan lại nhỏ, đó là chức sự nhỏ trong nha môn. Ví dụ như Tiếu Khôn, như Thạch Tam, như Lãnh Phi và La Cách trước mắt, đều thuộc phạm trù quan lại nhỏ, theo quy định, con của bọn họ không thể vào triều làm quan, nhưng đời thứ ba lại không chịu trói buộc như vậy. Chỉ là cái này cần một tiên đề, đó chính là con của Lãnh Phi, La Cách không làm quan lại nhỏ.



Nhưng không làm quan lại nhỏ thì có thể làm gì?



Lòng chua xót trong này chỉ sợ có đám người Lãnh Phi tự hiểu.



Ngọc Doãn ở bên cạnh nghe, cũng bất giác bùi ngùi theo hai người.



Thấy trời càng ngày càng tối, mọi người liền lần lượt nghỉ ngơi.



Ngọc Doãn ngủ không được, liền đòi làm gác đêm... Hắn ôm côn bổng trước ngực,lưng dựa vào đại thụ, xuyên qua khe hỡ lá cây, nhìn bầu trời cao tĩnh mịch.



Đột nhiên, nghe thấy tiếng xào xạc vang lên một trận



Ngọc Doãn vội quay đầu lại xem, chỉ thấy La Nhất Đao đi tới, ngồi xuống bên cạnh