Tống Thì Hành

Chương 122 : Bảo đao Lâu Lan

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


- Tứ Lục thúc, sao không đi ngủ?



Ngọc Doãn xê dịch người, thấy La Nhất Đa cười nói:



- Ngày mai còn phải lên đường, phải nghỉ ngơi nữa sợ là sau đó trời tối.



La Nhất Đao cười cười, không trả lời.



Ngọc Doãn kỳ quái, nhưng La Nhất Đao không mở lời, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ là có thể cảm nhận được, La Nhất Đao có điều muốn nói. Dứt khoát ngậm miệng, thuận tay đặt côn bổng bên cạnh, dựa vào cành cây, không nói một lời...



- Tiểu Ất không biết dùng thương bổng.



- Hả?



La Nhất Đao đột nhiên nói ra một câu, làm Ngọc Doãn sửng sốt.



- Tuổi này của Tiểu Ất học thương bổng nữa, chỉ sợ khó có thành tựu lớn.



Thuật thương bổng này phải học từ nhỏ, giống như Tiểu Ất bây giờ học nữa, cũng không kịp, nhiều nhất chỉ là học được một kỹ năng thôi.



“Nhưng ta chưa từng nói muốn học thương bổng mà!”



Ngọc Doãn bị La Nhất Đao nói hồ đồ rồi, thật lâu sao mới cười nói:



- Tứ Lục thúc, rốt cuộc thúc muốn nói gì?



La Nhất Đao dường như rất rối rắm, một lúc sau hạ giọng nói:



- Ta thấy bàn tay Tiểu Ất học đao thích hợp nhất, không biết có hứng thú không?



- Học đao?



- Ừ



La Nhất Đao nhìn Ngọc Doãn nói:



- Có nhớ ngày trước ta dạy ngươi học giết heo, từng nói qua Tiểu Ất có thiên phận



Không nói gạt ngươi, trong tổ trạch nhà ta có một đao phổ... Đại ca nhà ta thì không hy vọng rồi! Văn không thành, võ không tựu! Từ nhỏ không thích học thương bổng, nhưng ta thật sự không muốn đao pháp này thất truyền trong tay ta. Tiểu Ất quyền cước không tệ, lại chơi giỏi đấu vật, suy đi nghĩ lại, duy có có ngươi là thích hợp nhất. Cho nên mới mạo muội hỏi, không biết Tiểu Ất chịu không?



Học đao?



Ngọc Doãn thật sự có chút bối rối!



Hắn kinh ngạc nhìn La Nhất Đao, đột nhiên nhớ tới một chuyện.



Ngưu Bảo Lượng kia từng luyện qua đấu vật, cho dù là uống nhiều rượu nhưng bản năng của kẻ học võ vẫn còn. Luận là từ sức lực hay là thể trạng để nhìn, La Nhất Đao đều không phải đối thủ của Ngưu Bảo Lượng. Nhưng La Nhất Đao lại giết được Ngưu Bảo Lượng, hơn nữa còn giữ được tính mạnh từ trong tay rất nhiều tên lưu manh! Trước đây, Ngọc Doãn không có nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ La Nhất Đao nói ra những lời nói này, làm hắn bỗng dưng tỉnh ngộ. La Nhất Đao có thể giết Ngưu Bảo Lượng, sợ là không chỉ là vì Ngưu Bảo Lượng uống nhiều rượu.



Ông cũng là võ nhân!
- Tứ Lục thúc... đừng như thế, đao này để ta mua?



Đây chính là bảo đao, nếu bán trên chợ, thể nào cũng phải đáng ngàn quan.



Nào biết Ngọc Doãn mới mở miệng, La Nhất Đao lại giận!



- Tiểu Ất, chẳng lẽ xem thường Tứ Lục thúc ngươi sao?



- Tứ lục thúc, sao thúc nói như vậy.



- Ngươi có thể giúp ta, ta thì không thể tặng đồ cho ngươi à? Món đồ này đặt bên cạnh ta, nói thật cũng thật vô dụng... Lúc trước ở trong nhà lao, ta không biết sống hay chết, nên đã quyết định tặng nó cho ngươi, chỉ là mãi không có cơ hội. Ngươi giúp ta nhiều thế này, thậm chí còn cứu mạng của ta... chẳng lẽ cái mạng này của ta, không thể so với thanh đao này sao?



La Nhất Đao tức giận tới mức râu tóc sôi sục, làm Ngọc Doãn cũng không biết nói gì hơn.



Hồi lâu, hắn cười khổ một tiếng nói:



- Nếu Tứ Lục thúc nói như vậy, vậy Tiểu Ất từ chối nữa chính là quá kiêu ngạo rồi. Được rồi, đao và đao phổ này, để chỗ Tiểu Ất trước, hôm khác nếu Tứ Lục thúc muốn lấy lại, chỉ cần nói với Tiểu Ất.



- Tứ Lục thúc ngươi là người tặng đồ đi còn muốn lấy lại sao?



La Nhất Đao vẻ mặt không vui, đứng lên nói:



- Tiểu Ất, lúc trước ngươi làm người quá sảng khoái, sảng khoái làm người ta phiền... Nhưng hôm nay ngươi tuy trở nên tốt rồi, nhưng lại dề dà như đàn bà thật khiến người ta phiền lòng. Thật không hiểu được, Cửu Nhi tỷ sao chịu được tính tình này của ngươi.



Một câu nói làm Ngọc Doãn đỏ mặt tía tai, lại không ngừng cười khổ.



Tứ Lục thúc này, nói chuyện vẫn là thẳng thắn đấy!



Nhưng hắn ngược lại không có tức giận, đặt gói hành lý bên cạnh:



- Nếu đã như vậy, Tiểu Ất nhận.



- Vậy mới đúng!



Trên mặt La Nhất Đao lộ ra nụ cười.



Ông duỗi lưng một cái, cười ha ha nói:



- Tóm lại là không đến nỗi tuyệt kỹ của lão tổ tông thất truyền, ta cũng xem như là yên tâm rồi.



Ngủ, ngủ, sáng sớm mai còn phải dậy sớm...



Nói dứt lời, La Nhất Đao liền đi tới một bên, vẫn y vậy mà nằm xuống. Tâm sự được giải quyết xong, La Nhất Đao ngủ rất nhanh, phát ra tiếng ngáy đều đều.



Đêm đầu hạ, cực kỳ yên tĩnh!



Trong bụi cỏ thỉnh thoảng có truyền ra tiếng kêu côn trùng, càng cho đêm nay thêm mấy phần tĩnh mịch.