Tống Thì Hành

Chương 127 : Thủy quân hiệu dụng

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


- Xin hỏi Lãng Lý Bạch Điều Thất Thập Nhị Lang có ở đây hay không?



Ngọc Doãn lại hô to, nhưng sau khi vừa thốt ra khỏi miệng thì lại có cảm giác như không hợp lý lắm.



Lãng Lý Bạch Điều chẳng phải là nhân vật trong Thủy Hử Truyện hay sao? Sao trong Trần gia này cũng có một tên Lãng Lý Bạch Điều nữa? Nếu không phải tên Lãng Lý Bạch Điều này tên là Điền Hành Kiến thì chắc Ngọc Doãn sẽ nghĩ hắn đã xuyên việt đến thế giới Thủy Hử Truyện rồi.



- Thằng nào đang gọi ông thế?



Một tiếng nói thản nhiên mang vài phần giọng Ba Thục vang lên.



Theo sau liền thấy một tên đàn ông trắng núc ních, béo lùn chắc nịch đang đứng trên một khối đá lớn cạnh mấy người chèo thuyền.



Bộ dạng kẻ này hơi cổ quái, đầu trọc lông lốc.



Thân cao khoảng bảy thước sáu tấc, cánh tay trần, chỉ mặc một cái khố che, trần trụi lảo đảo tiến lên:



- Thằng con rùa nào gọi làm quấy nhiễu mộng đẹp của ông mày.



Dưới ánh mặt trời, cái thân trắng loáng ấy rung lên như một tòa núi.



Ngọc Doãn còn chưa kịp mở miệng thì Lãnh Phi liền nổi giận:



- Thằng khốn kia, cứ mở mồm là toàn rắm chó.



- Thằng nhãi này chẳng nói lý gì cả. Ông mày đang ngủ sướng, tự dưng bị ngươi đánh thức, thế mà còn dám bố láo như vậy à?



Người đàn ông mập mạp này có đôi mắt nhỏ híp, lúc nói chuyện lông mày cong lên cực kì sinh động.



Ngọc Doãn nhìn người này trong đầu lập tức hiện lên hai chữ: bỉ ổi. Tuyệt đối bỉ ổi… Kẻ này từ đầu đến chân đều toát ra vẻ bỉ ổi làm người khác chỉ muốn tẩn cho một trận.



Gã nói chuyện vẫn còn mang vẻ ung dung càng khiến người khác tức giận.



Lãnh Phi mặc dù chỉ là một giải soa (quan sai thời cổ chuyên áp tải phạm nhân hoặc vật phẩm) nhưng làm sao chịu được cơn tức này, tiến lên định dạy dỗ tên mập trắng này một trận. Ai nghĩ tới tên trắng mập này nhìn béo vậy mà thân hình lại linh hoạt cực kì. Vừa thấy Lãnh Phi động thủ thì cặp mắt híp kia trợn lên, nhún chân một cái liền bắn tới, hai tay mở ra ôm chầm Lãnh Phi.



Cú vồ thật tốt!



Ánh mắt Ngọc Doãn sáng lên, không khỏi âm thầm khen ngợi một tiếng.



Đồng thời hắn lại có một dự cảm xấu nên bước lên lớn tiếng nói:



- Người anh em, chúng ta được Vương Mẫn Cầu Đoạn Bi Câu giới thiệu muốn qua sông, không có ý xấu. Xin hạ thủ lưu tình.




- Đây ….



- Hừ, ngươi cho là ta không có thuyền lớn chắc?



Nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn ngồi thuyền nhỏ có khi ta còn sợ ngươi làm chìm thuyền nữa. Đừng lắm lời, nhanh lên thuyền!



Điền Hành Kiến và Lãnh Phi cứ như là oan gia, không ngừng cãi lộn.



Gã không hỏi lai lịch của Ngọc Doãn, thậm chí cũng không hỏi Ngọc Doãn làm gì ở Khai Phong. Nếu Vương Mẫn Cầu đã giới thiệu, hơn nữa Điền Hành Kiến nhìn Ngọc Doãn rất vừa mắt thì chở một lần qua sông có nghĩa lý gì?



Ngọc Doãn cũng không nhiều lời, càng không hỏi thuyền lớn từ đâu chui ra.



Tuy nhiên xem trang phục của những người trên thuyền hắn không khỏi than: trông kiểu gì mà giống như thủy quân bến Hoàng Hà… Tên Điền Hành Kiện này sợ cũng không phải là thủy tặc thông thường, nếu không sao có thể móc ra được cái thuyền lớn thế này?



Quan trọng hơn là nơi này cách doanh trại thủy quân Biện Khẩu chưa đầy mười lăm dặm.



Mà gã…



Binh cướp là một nhà!



Nghĩ đến Điền Hành Kiện hẳn vừa là binh vừa là cướp, nếu không sẽ không có bản lĩnh lớn như thế. Trộm liếc Điền Hành Kiện một cái, thấy từ khi lên thuyền gã như là đại ca sai đông sai tây, đến cả thủy quân trên thuyền cũng cực kì kính trọng gã…



- Kẻ này là người của thủy quân hiệu dụng.



- Ừm?



Dù sao La Cách cũng là người từng trải, liếc mắt cái liền nhận ra lai lịch của Điền Hành Kiện.



- Ngươi xem trên cổ hắn có hình xăm của thủy quân. Binh sĩ thủy quân bình thường xăm ở trán, mà lính hiệu dụng thì không cần, xăm đâu cũng được. Tên này chắc chắn là thủy quân hiệu dụng, nếu không sẽ không xăm bừa bãi như vậy.



Thủy quân Đại Tống sớm đã thối nát.



Ngọc Doãn nheo mắt lại nhìn vết xăm hình cá chuồn ở cổ Điền Hành Kiện, sau đó nhẹ thở dài.



Đến cả quân binh đều biến thành thủy tặc, trời mới biết tình thế Đại Tống đã nguy cấp tới mức nào!



Chỉ có điều Ngọc Doãn đành bất đắc dĩ, ngầm lo lắng nhưng bó tay không có biện pháp.



Muốn tránh đi mối nhục Tĩnh Khang thì đường của mình còn nhiều thứ phải làm. Thật sự còn nhiều lắm, nhiều lắm….