Tống Thì Hành

Chương 13 : Sư Huynh (hạ)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


- Tiểu Ất, ngươi không sao chứ.



Nhạc Phi thấy Ngọc Doãn có vẻ hết hồn nên cũng ngây cả người ra.



Gã liền vội vàng tiến đến, định dìu Ngọc Doãn đứng dậy nhưng Ngọc Doãn bất thình lình đẩy tay của gã ra, lùi lại vài bước.



- Ngươi tới tìm Yến Nô?



- Đúng vậy !



Nhạc Phi gật gật đầu,



- Triều đình chiêu thứ, cho nên ta tới hưởng ứng.



Ở thời Bắc Tống, việc chiêu mộ quân sĩ gọi là Chiêu thứ . Người chiêu mộ được đo chiều cao bằng một cây mộc trượng có chia vạch trước, sau đó kiểm tra động tác chạy và nhảy rồi xem khả năng có thể phi ngựa nhanh hay không.



Cuối cùng, quan sát, đánh giá thị lực.



Phàm là người đủ tư cách, thì sẽ được khắc chữ trên mặt, cấp cho quần áo tiền bạc, đồng thời dựa theo chiều cao mà phân vào cấp cao, trung hay thấp của cấm quân và tương quân. Ở thời Tống, binh lính là nghề nghiệp vô cùng thấp kém, gần giống như tội phạm, nô tì hoặc là một số thợ thủ công của quan phủ. Nếu như không phải bất đắc dĩ, không có người nào muốn đi tòng quân.



Trên thực tế, đây đã là lần thứ hai Nhạc Phi nhập ngũ.



Năm Tuyên Hòa thứ tư, Tống Huy Tông dụng binh với Triệu Cát, chiêu mộ binh sĩ trong thiên hạ.



Nhạc Phi ứng mộ, lập được chiến công. Nhưng bởi vì cha gx đột nhiên từ trần, nên gã đành phải về quê để giữ đạo hiếu...



Mà nay, cả vùng Hà Bắc xảy ra lũ lụt.



Theo sách sử ghi lại, là Dân đa lưu di .



Dựa theo phương pháp chẩn tai của thời Tống, khi gặp thiên tai thì sử dụng chiêu binh chinh mộ.



Với lý do là Bất thu vi binh, tắc khủng vi đạo (không là binh lính thì sợ sẽ trở thành trộm) những nông dân mất nhà cửa phải sống lưu vong thì chiêu mộ làm binh lính, đây cũng là một trong những chính sách thống trị góp phần ổn định chính trị thời Tống. Hiện nay tình hình thiên tai Thang Âm nghiêm trọng như vậy , mà trong nhà Nhạc Phi, lại có không ít người. Bất đắc dĩ, Nhạc Phi chỉ còn có một con đường để lựa chọn đó là tòng quân. Nhưng mà gã có lòng tin, dựa vào võ nghệ của mình có thể đầu quân vào làm quan, miễn nỗi đau khắc chữ trên mặt.



Chỉ là Ngọc Doãn không nghe thấy câu sau của hắn.



Tâm trạng của Ngọc Doãn đột nhiên trở nên vô cùng cáu bẳn, tiến lên một bước, đẩy Nhạc Phi ra ngoài, vừa đi vừa nói:



- Nhà tôi không chào đón anh, Yến Nô sống rất tốt, không cần đến sự quan tâm của anh, đi mau, đi đi.



- Tiểu Ất, huynh làm gì vậy?



Nhạc Phi cảm thấy dở khóc dở cười.



Nếu đã nói ra thân phận, hắn không thể đánh nhau với Ngọc Doãn.



Hơn nữa, hắn biết, nếu quả thật muốn động thủ, hắn có thể thắng được Ngọc Doãn nhưng sẽ không thể khống chế được sức mạnh của mình. Nếu chẳng may làm cho Ngọc Doãn bị thương, chẳng phải là Yến Nô sẽ rất đau lòng? Cùng lúc này Nhạc Phi lại cảm thấy kỳ lạ.



Theo lý mà nói, Ngọc Doãn theo Chu sư phụ nhiều năm thì phải học được chân truyền của Chu sư mới đúng.



Nhưng từ tình hình đọ sức vừa rồi mà nói, tuyệt học của Chu sư phụ vẫn chưa truyền cho Ngọc Doãn...



Chu Đồng có ba tuyệt kĩ, cưỡi ngựa bắn cung , quyền cước, côn bổng.



Trong đó tuyệt kỹ côn bổng của Chu Đồng truyền cho người của đại danh phủ, tên là Lý Tuấn Nghĩa có hiệu là Ngọc Kỳ Lân,cũng chính là nhân vật Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa mà người đời sau miêu tả trong Thủy Hử,. Sau khi Tống Giang bị hạ độc chết, Lư Tuấn Nghĩa cực kỳ đau lòng, trượt chân rơi xuống nước. Chuyện này chỉ mới xảy ở năm Tuyên Hòa thứ hai, mà nay đã dần dần rơi vào quên lãng.



Chu Đồng có một cái thói quen đó là một tuyệt kỹ được truyền thụ sẽ không truyền cho người thứ hai.



Cho nên lúc truyền thụ cho Nhạc Phi, ông chỉ truyền công phu cưỡi ngựa bắn cung . Thương thuật của Nhạc Phi được học từ tay thương nổi tiếng Tương Châu là Trần Quảng truyền thụ.



Đại khái tám năm trước, Chu Đồng mang theo Yến Nô đi dọc Tương Châu, trọ ở nhà Nhạc Phi mấy ngày đã phát hiện ra công phu của Nhạc Phi.




Khi Nhạc Phi mười sáu tuổi đã giương được cường cung ba trăm cân, kéo Bát thạch nỏ, có thể coi là sức mạnh ghê gớm.



Bởi vì dựa theo quân chế Tống triều, Cung bắn nhất thạch ngũ đấu " chính là võ nghệ siêu quần, thậm chí có thể tuyển làm Ban trực" trở thành cận vệ cho Hoàng đế. Thời kì Bắc Tống, ghi lại cao nhất là giương cung tam thạch, cũng là khoảng 360 cân. Nếu theo cách nói này, thì năng lực giương cung của Nhạc Phi đã đạt tới đỉnh cao.



nhưng không ngờ Ngọc Doãn, có thể kéo được cây cung nặng năm trăm cân.



Thế là bao nhiêu?



Bốn thạch cung tiễn!



Yến Nô thở dài,



- Trước khi cha lâm chung cũng muốn muội truyền công phu đó cho Tiểu Ất ca.



Nhưng muội thấy mỗi ngày Tiểu Ất ca lại giao đấu với người khác, mà với sức lực kinh người kia, luyện thêm Bát Thiểm Thập Nhị Phiên thì chỉ cần sơ sẩy một cái là có thể gây ra tai nạn chết người. Cho nên sau khi nghĩ kỹ, cuối cùng muội quyết định không truyền cho huynh ấy.



Về phần phác pháp, có thể là khoảng thời gian trước giao tranh bị thương với Lý Bảo mà tạo thành... Theo muội được biết, phác pháp của Tiểu Ất ca có thể nói là hết sức tinh thâm., Ngay cả cha muội cũng nói, chỉ riêng Phác pháp, Tiểu Ất ca đã nhận được chân truyền của a cậu.



A cậu, là cách gọi của con dâu đối với cha chồng đời Tống.



Nhạc Phi nghe xong giải thích của Yến Nô, lại đột nhiên cười khổ, dường như hiểu rõ tâm sự của Ngọc Doãn.



Gã hạ giọng nói:



- Yến Nô, muội hồ đồ rồi!



- Hả?



- Muội và Tiểu Ất ca được kết thân từ nhỏ.



Tiểu Ất ca làm sao có thể không biết, lúc Chu Sư còn sống phải truyền cho hắn công phu? Muội lấy được Bát Thiểm Thập Nhị Phiên bí pháp, lại không đưa cho huynh ấy. Tiểu Ất ca sẽ nghĩ như thế nào? Hắn sẽ cảm thấy, muội không phải thật lòng muốn được gả làm vợ hắn.



Hoặc là nói, trong lòng muội, có người khác...



Về mặt tình cảm, Nhạc Phi là người rất khô khan.



Đối với tình nghĩa của Yến Nô, gã cũng không cảm thấy. Bởi vì trong mắt gã thì Yến Nô giống như muội muội của mình.



Thậm chí lúc vừa rồi Ngọc Doãn giận mà rít gào, gã cũng không hiểu ra.



Yến Nô nghe thấy vậy thì run rẩy.



- Thật ra huynh cảm thấy, sở dĩ hắn rất thích tranh đấu, chỉ là muốn có được sự chấp nhận của muội.



Nhưng phương pháp của hắn dùng lại ngược lại, khiến muội cảm thấy hắn không đàng hoàng. Nhưng ta có thể cảm nhận được, Tiểu Ất ca thực lòng đối đãi với muội... Yến Nô, huynh không biết cuối cùng muội nghĩ thế nào. Nhưng huynh cảm thấy được, Tiểu Ất ca là người tốt.



Một câu nói của Nhạc Phi dường như chạm vào trong tim Yến Nô đúng nơi mềm yếu nhất.



Nàng đột nhiên đứng lên, rồi chạy ra ngoài.



Nhạc Phi gào lên:



- Yến Nô, muội muốn đi đâu?



- Muội đi tìm Tiểu Ất về.



Dứt lời, Chu Yến Nô đã như gió, lao ra cửa sân, chạy như bay về phía cửa hàng Ngọc gia.



- Tiểu Ất ca! Xin lỗi! Yến Nô trách lầm huynh rồi!