Tống Thì Hành

Chương 12 : Sư Huynh (thượng)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Lại là một buổi trưa đầy nắng.



Ánh mặt trời đầu mùa xuân tỏa khắp sông Biện, khiến cho trên mặt sông sóng nước lăn tăn lấp lánh ánh vàng, tạo ra cảnh sắc vô cùng đẹp làm rung động lòng người.



Một thanh niên vóc người khá cao, ước chừng 178cm, lưng đeo một túi đồ bước vào Vọng Xuân Môn.



Phố đông lầu Phan người qua lại vô cùng tấp nập.



Người thanh niên dừng ở bên đường mua một chén nước, uống cạn .



- Xin hỏi đại ca, viện Quan Âm đi đường nào?



Lúc nói, giọng nói của người thanh niên hơi khàn, cảm giác rất nặng. Trán y rộng, mặt chữ điền tai to, ánh mắt trống trải, lông mi hơi ngắn, hai mắt sáng ngời có thần toát lên khí khái dũng sĩ oai vệ hùng dũng.



-Viện Quan Âm à...đi về phía trước, khi thấy phố Nhâm Điếm thì rẽ trái, qua hai đầu phố đi ước chừng 170 bước có một ngõ nhỏ. Đi vào trong đó khoảng một dặm là viện Quan Âm.



Người Khai Phong hầu hết đều nhiệt tình hiếu khách nên hướng dẫn vô cùng cụ thể.



Người thanh niên đáp:



- Cám ơn ca ca chỉ dẫn.



Rồi sau đó y xoay người đi theo con đường nhỏ mà người nọ hướng dẫn thẳng đến viện Quan Âm.



***



Vất vả một đêm, quả thật vô cùng mệt mỏi!



Tới giờ Thìn thì Ngọc Doãn về đến nhà. Hắn lập tức ngã lăn ra giường nằm ngáy vang, thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp thay.



Đang ngủ rất ngon lành, Ngọc Doãn chợt nghe có người gõ cửa.



Một thanh âm trầm thấp ở bên ngoài vọng vào:



- Yến Nô có nhà không? Chủ nhà có nhà không?



Tìm Yến Nô?



Ngọc Doãn cố gắng đứng lên, mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng.



Đứng ở cửa, hắn ngáp một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, vừa đi vừa hỏi:



- Ai vậy?
- Có được chiêu hay mà không đi theo đường chính đạo.



- Ai cần ngươi lo.



Ngọc Doãn bị chọc tức mắt sắp lồi ra đến nơi.



Ngay cả hắn cũng không rõ đó là cảm xúc như nào, thật ra có thể rất dễ nói chuyện, nhưng bởi vì Yên Nô kẹp ở giữa khiến hắn không nén được sự tức giận.



Người thanh niên nói:



- Ta là Nhạc Phi, từng là môn hạ của Chu sư phụ, là sư huynh của Yến Nô.



- Ta cóc cần biết ngươi là ai.



Ngọc Doãn đứng lên hét to, hùng hổ đi được hai bước chợt khựng lại.



- Ngươi là ai?



- Ta là Nhạc Phi, nhân sĩ Thang Âm Tương Châu, tự Bằng Cử.



Nhạc Phi, Nhạc Bằng Cử?



Ngọc Doãn thấy đầu ong lên, mà ngây người.



“Hắn ta là Nhạc Phi?



Đúng vậy, cha vợ ta là Chu Đồng, đó chẳng phải là sư phụ của Nhạc Phi sao? Vậy Yến Nô là...



Ở trong đầu Ngọc Doãn vẫn còn sót lại chút ký ức vỡ vụn. Thật ra, Ngọc Doãn biết Yến Nô có người trong lòng, cũng biết người đó là sư huynh của Yến Nô. Như vậy chẳng phải là Yến Nô thích Nhạc Phi?



Không ngờ ta lại tranh giành người yêu của Nhạc Phi?



Ngọc Doãn không kịp phản ứng, sau khi lùi lại mấy bước liền đặt phịch mông xuống đất.



Nhạc Phi là ai?



Đó là anh hùng dân tộc danh tiếng lẫy lừng, là thần tượng kiếp trước của Ngọc Doãn. Nhớ từng có một lần, một tên cầm thú tại trường Đại học nổi tiếng nào đó từng dõng dạc nói Nhạc Phi không phải là anh hùng dân tộc, muốn lật lại bản án cho Tần Cối. Nghe thấy vậy Ngọc Doãn tức giận suýt chút nữa đã đến trường Đại học đó lôi tên cầm thú đó ra nhổ nước miếng vào mặt gã.



Nhưng hiện tại....



Nhạc Phi lại thành tình địch của hắn!