Tống Thì Hành

Chương 11 : Tìm Ra Đường Khác (hạ)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Ngọc Doãn thật sự trở nên hồ đồ!



Hóa ra, theo sự phát triển của Phủ Khai Phong mà giá đất ngày càng tăng cao.



Giống như tòa nhà kia của Ngọc Doãn lúc mua chỉ mấy chục quan nhưng nay đã lên giá trị tới năm trăm quan. Giá đất tăng cao cũng khiến cho nhà tại phủ Khai Phong có giá thật sự kinh người. Rất nhiều quan viên ở phủ Khai Phong phải tích lũy cả đời mới cố gắng mua được một nơi ở. Cũng chính vì nguyên nhân này mà việc cho thuê nhà ở tại phủ Khai Phong trở nên vô cùng phát đạt, thậm chí còn trở thành nguồn thu vào quan trọng nhất của quan phủ.



Hoàng Tiểu Thất ở Phường Vĩnh Khánh tại Đông Nhị Sương, thuộc khu bình dân.



Một căn phòng ở đây có giá thuê một tháng là năm quan và chín mươi bảy tiền, hơn nữa hoàn cảnh cực kém, phòng xá cũng không tốt.



Tiền lương nhuộm công một tháng chỉ ba bốn quan, thậm chí còn không trả nổi tiền thuê nhà.



Phòng ở nhà Ngọc Doãn ngay cạnh viện Quan Âm có quang cảnh vô cùng tốt, ít nhất tốt gấp trăm lần so với phường Vĩnh Khánh.



Nếu chiếu theo tiêu chuẩn thuê, thì diện tích một gian phòng nhà hắn dưới mười quan thì đừng nghĩ...



- Nói vậy là chúng ta cũng có thể cho thuê?



- Đương nhiên có thể, chỉ có điều phải chuẩn bị báo cáo phủ Khai Phong mới được. Nghe nói thủ tục rất phiền phức, trước hết ý đồ ngươi phải trong sạch, không có tâm tư gì khác. Thế nào, chẳng lẽ ngươi lại muốn lấy phòng cho thuê?



Nhưng ta phải nói rõ ràng nếu là những kẻ ăn ở bừa bãi, ta sẽ không cho thuê.



Còn nữa, vừa rồi ngươi đã đồng ý phân ra một căn phòng cho lão Dương gia. Nếu lại cho thuê tiếp thì chỉ sợ sẽ hơi chật chội.



- Phải chuẩn bị báo cáo ư...thôi đi!



Kiếp trước Ngọc Doãn không thích giao tiếp với quan viên.



Mà nay trở lại thời Bắc Tống, hắn càng không muốn tiếp xúc với quan phủ...Chỉ là một cái sân tốt, nếu để thuê lung tung lộn xộn cũng trở nên phiền phức. Cho vợ chồng lão Dương mượn một phòng chính là do hắn coi trọng tay nghề của Dương tẩu, mà Ngọc Doãn lại không muốn trả tiền công nên mới tạm thời đưa ra quyết định này.



Hơn nữa, một gian phòng ốc mười quan, hai gian là hai mươi quan.



Tính toán đâu ra đấy, năm mươi ngày nhiều nhất cũng chỉ được bốn mươi quan. Con số đó cũng chỉ là vô bổ...Nếu không cẩn thận, còn gặp phải rất nhiều chuyện rắc rối nữa.



Được rồi được rồi, chuyện này gác lại bàn sau.



- Cửu Nhi tỷ, vậy lát nữa nhà lão Dương tới, ngươi dần bọn họ quay về.



Buổi trưa tỷ cũng không cần đến đây, để Dương tẩu ở lại là được rồi. Buổi tối ta sẽ đi thẳng tới Ngũ Lý điếm, tỷ không cần đi theo giúp ta.



Chu Yến Nô mỉm cười, cũng không nói đồng ý, chỉ “ừ hữ” một câu.



Chỉ lát sau, đã thấy Hoàng Tiểu Thất dẫn một đôi vợ chồng ăn mặc rách rưới đi tới trước cửa hàng.



Xem tuổi thì vợ chồng Dương thị khoảng chừng hơn bốn mươi


Hắn yêu Yến Nô nhưng lại không biết biểu đạt thế nào.



Có đôi khi Yến Nô vất vả làm được một món ngon, hắn cũng chỉ biết ăn, chẳng nói một câu.



Còn Ngọc Doãn bây giờ lại biết khen ngợi, cũng khiến Yến Nô có chút vui mừng.



Sau khi uống no đủ, lau mặt, Ngọc Doãn lấy con dao giết mổ heo do La Nhất Đao tặng hắn ra. Mài dao thật sắc xong, sau đó hắn mới đặt con heo hơi lên bệ đá đã được rửa sạch bằng nước sôi. Hắn thầm nhủ lại những câu chỉ bảo quan trọng hôm qua của La Nhất Đao, sau đó mới hạ dao xuống để giết heo.



Hôm nay việc giết heo của hắn khá thuận lợi, so với hôm qua thì thoải mái hơn rất nhiều.



- Cửu Nhi tỷ, hôm nay ta ngẫm nghĩ, bắt đầu từ ngày mai hay là giết mổ hai con heo đi.



- Vì sao? Chẳng phải nói hôm nay không đủ bán hay sao?



- Hàng xóm láng giềng nể tình đến ủng hộ việc kinh doanh của chúng ta. Nhưng một hai ngày còn đỡ, thời gian dài chỉ sợ cũng không trụ được. Ta càng nghĩ càng cảm thấy hay là nghĩ cách khác, chỉ sợ dựa vào cửa hàng cũng không kiếm đủ ba trăm quan.



Yến Nô cảm thấy vui mừng...



Trải qua chuyện này, dường như Ngọc Doãn đã thật sự trưởng thành lên rất nhiều, biết suy xét vì người khác.



- Vậy ngươi có ý gì không?



- Có chút ý tưởng nhưng vẫn chưa hoàn thiện.



Ta còn muốn suy nghĩ thêm chút nữa...



Ngọc Doãn nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Yến Nô, rồi đột nhiên nói:



- Cửu Nhi tỷ, thiệt thòi cho tỷ rồi!



- Hả?



Yến Nô ngẩn người rồi vội lắc đầu liên tục.



- Không hiểu ngươi đang nói cái gì...làm nhanh hơn một chút đi.



Hôm nay ba con heo hơi chỉ sợ vất vả hơn hôm qua một chút. Ta đi nấu nước, có chuyện gì chúng ta nói sau.



Dứt lời, Yến Nô vội vã chạy vào nhà bếp.



Dựa vào tường, nàng ôm ngực, một lúc lâu sau lẩm bẩm:



- Cha, Tiểu Ất ca thật sự trưởng thành rồi...



Nhưng con nên làm thế nào đây?