Tống Thì Hành

Chương 130 : Tai bay vạ gió

Ngày đăng: 01:47 20/04/20


Tiêu Khánh là ai?



Ngọc Doãn không biết, càng không quan tâm!



Chỉ có điều bất thình lình ám sát khiến hắn run lên khó hiểu. Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Lúc hắn còn đang ngẩn người thì đám áo đen đã xông thẳng vào đội xe người Nữ Trực. Những kẻ này hiển nhiên là những đám chiến sĩ kinh nghiệm, vừa xuất hiện đã kết trận tổ hợp ba người một, điên cuồng đánh thẳng vào một chỗ của người Nữ Trực.



Đường phố chật hẹp khiến người Nữ Trực không thích ứng.



Tuy số người áp đảo nhưng trong hoàn cảnh xa lạ và hỗn loạn bị ám sát bất thình lình sẽ khó tránh khỏi bối rối. Rất nhiều binh sĩ Nữ Trực còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người áo đen kéo xuống ngựa, loạn dao chém. Mà A Lý Hỉ ở hai bên trước sau vì quá đột nhiên nên thành thế hỗn loạn. Kẻ xuống ngựa tham chiến, kẻ quay đầu ngựa. Kết quả là trên con đường chật hẹp càng trở nên hỗn loạn.



Người hô ngựa hí!



Máu tươi hòa vào tiếng kêu thảm thiết vang lên từng hồi trên con đường dài.



Lưu Tử Vũ thấy được lập tức biến sắc.



- Sao lại thế này?



Y lao ra cửa lớn quán rượu, lớn tiếng quát:



- Quân binh ở đâu?



Gã muốn ngăn trận ám sát này, vì nơi này là Thái Nguyên, đối tượng lại là người Nữ Trực. Nếu quả thật sứ giả Nữ Trực chết ở đây thì chắc chắn cục diện sẽ thành một trận phong ba.



Tuy Lưu Tử Vũ rất ghét người Nữ Trực nhưng không có nghĩa gã có thể trơ mắt nhìn sứ giả Nữ Trực bị giết.



- Lưu vệ úy, cẩn thận!



Ngọc Doãn thấy Lưu Tử Vũ lao ra liền hoảng sợ.



Hắn không nói hai lời cũng lao ra theo, tóm được cánh tay Lưu Tử Vũ quát lớn:



- Vệ Úy, đừng cậy mạnh. Thế cục đã đủ loạn rồi, nếu chẳng may có sơ xuất gì thì cục diễn sẽ càng thêm phức tạp. Mau lui về.



- Nhưng…



- Hai bên vẫn còn hậu chiêu, chúng ta lúc này không nên gia nhập!



Ngọc Doãn muốn kéo Lưu Tử Vũ về quán rượu, thật không ngờ chuyện hắn lo nhất cuối cùng cũng xảy ra!



Một gã A Lý Hỉ thấy Ngọc Doãn và Lưu Tử Vũ trên đường, không nói câu gì rút đao nhào đến.



- Tiểu Ất, cẩn thận!



Trong tửu quán Lãnh Phi hô lớn nhắc nhở.



Tuy nhiên không cần gã nhắc Ngọc Doãn cũng đã phát hiện A Lý Hỉ, vì thế kéo Lưu Tử Vũ ra phía sau, chân đạp Ngọc Hoàn Bộ, thân hình quay tròn một vòng tại chỗ, đấm ngược một quyền đánh tên A Lý Hỉ kia đo ván.



Một gã áo đen xẹt qua, thấy thế không nói lời nào một đao chém chết tên A Lý Hỉ kia.



Một chùm máu tươi tung tóe lên người Ngọc Doãn làm xiêm y hắn ướt nhẹp.



Mà Ngọc Doãn lại ngẩn cả người!
May trong thời gian này hắn chăm chỉ luyện dưỡng khí, không bị thanh âm đó làm quấy nhiễu.



Nhưng trong lòng thì sợ hãi khó hiểu, vội múa búa bổ tiếp hai tên A Lý Hỉ, đi tới bên người Lưu Tử Vũ.



- Vệ úy, mau lui!



Gương mặt đen sì của Lưu Tử Vũ giờ đã trắng bệch, vừa nghe xong lập tức quay người.



Nhưng mười mấy A Lý Hỉ lại xông vào làm Ngọc Doãn không thể không cầm búa chiến với đối phương…



- Oành!



Một tiếng ầm vang lên.



Gã đại hán khôi ngô vạm vỡ tay cầm chùy bị gã nam tử gầy đấm một quyền lên vai. Tiếng xương vỡ vụn răng rắc vang lên khiến tên đại hán vạm vỡ kêu thảm một tiếng, chùy trong tay rớt xuống, ôm tay lui về phía sau.



- Triệu Vương điện hạ, nếu đã đến thì để mạng lại đi!



Tên nam tử gầy kia đánh được một kích nhưng làm như không có chuyện gì xảy ra, lại xông vào tên đại hán vạm vỡ.



Đại hán vạm vỡ mặt trắng bệch, rút đao muốn liều mạng với người nọ.



Nhưng không đợi gã động thủ, ba người áo đen đã xông tới tên nam tử gầy.



- Điện hạ, đừng tham chiến, đi nhanh đi!



Xa xa, tiếng vó ngựa truyền đến, hiển nhiên là binh mã phủ Thái Nguyên.



Ngọc Doãn thở phào một hơi, bỗng thấy một tên áo đen xẹt qua, bắt lấy cánh tay hắn:



- Thằng ngốc, ở lại làm gì, muốn chết à?



- Hả?



- Mau theo ta!



Tên áo đen kia sức không nhỏ, Ngọc Doãn bị kéo đi.



Xa xa, binh mã phủ Thái Nguyên tới, một tên đại tướng cầm đầu quát:



- Tất cả dừng tay, ai phản kháng, bắn!



Người trung niên thấy tình hình như vậy, lông mày cau lại.



Y do dự một chút rồi hô vài tiếng với người Nữ Trực. Binh mã Nữ Trực lui sang một bên…



Nhưng trong thời gian một cái nháy mắt này, những kẻ áo đen kẻ chết kẻ trốn, để lại một đường dài đầy những thi thể.



Người trung niên mặt xanh mét, lớn tiếng quát:



- Ta là Tiêu Khánh, sứ giả của hoàng đế Đại Kim Quốc, chính sứ sứ đoàn đến Đại Tống. Nay bị đâm ở phủ Thái Nguyên, các người không cản thích khách thì thôi, lại ngăn trở tùy tùng của ta. Chẳng lẽ Đại Tống muốn khai chiến với Đại Kim chúng ta sao?