Tống Thì Hành

Chương 142 : Bồ liễn bột cận

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Ngay lúc Ngọc Doãn đâm xuyên qua đầu thủ lĩnh Nữ Trực, trong rừng đột nhiên yên tĩnh.



- Bồ Liễn Bột Cận đã chết!



Một gã A Lý Hỉ kêu thảm lên đầy vẻ khó tin. Có lẽ đối với bọn họ mà nói, vị Bồ Liễn Bột Cận này không nên bị giết, cũng không có khả năng bị giết, nhưng cỗ thi thể kia vẫn sờ sờ ngay trước mắt bọn họ.



- Bồ Liễn Bột Cận chết rồi...



A Lý Hỉ phát ra một tiếng gào rú thê lương.



Ba gã A Lý Hỉ đang bao vây Dư Lê Yến trong phút chốc đều buông Dư Lê Yến ra, phóng ngựa lao tới chỗ Ngọc Doãn.



A Lý Hỉ cầm đâu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn múa đao đánh xuống.



Thủ lĩnh bị giết chẳng khác gì cha bị giết.



Ngọc Doãn tay không thấy A Lý Hỉ xông tới nhưng không hề loạn.



- Tiểu Ất cẩn thận!



Dư Lê Yến lớn tiếng la lên, nhưng khoảng cách quá xa không giúp được Ngọc Doãn. Mà đám người Da Luật Tập Nê Liệt và Nhậm Oánh đang bị chính binh và A Lý Hỉ chặn ở ngoài rừng, không thể trợ giúp được. Thấy Ngọc Doãn sẽ bị A Lý Hỉ chém chết, Dư Lê Yến bỏ bút thương lớn xuống, giương cung cài tên định bắn A Lý Hỉ đó. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngọc Doãn nắm chặt lấy bút thương lớn đã cắm xuống đất, mượn lực thân thể đột nhiên rút lên bẻ gãy thương lớn đó.



Sau khi tránh thoát được một đao hung hãn của A Lý Hỉ, Ngọc Doãn đang nằm thấp bật người đứng dậy, tay phải phát lực, đâm mạnh đoạn thương gãy kia vào cổ chiến mã, xuyên mạnh qua. Chiến mã đau đớn hí lên thê lương ngã lăn xuống đất, A Lý Hỉ kia cũng bị ngã dưới thân ngựa không thể động đậy. Đao thép trong tay A Lý Hỉ bị rơi ra, lại rơi ngay bên cạnh Ngọc Doãn. Ngọc Doãn thuận tay cầm đao thép lên, giơ lên chém bay đầu A Lý Hỉ đó.



Cùng lúc đó, hai gã A Lý Hỉ còn lại cũng xông tới.



Nhìn bộ dạng hai người hùng hổ xông tới, Ngọc Doãn một tay chống đỡ, ừa muốn đứng dậy, nài ngờ dưới thân có vật gì cứng cứng, cũng không rõ đó là vũ khí gì, Ngọc Doãn thuận thế chộp lấy đứng dậy vung lên đỡ yêu đao của một gã A Lý Hỉ, đồng thời tay phải vung vũ khí không biết là gì kia lên đánh về phía một gã A Lý Hỉ khác.



Vũ khí này lăng ra ngoài thì Ngọc Doãn mới nhìn rõ đó chính là xích chùy của thủ lĩnh Nữ Trực đã chết kia.



Cũng không biết xích chùy này được chế tạo bằng gì mà trọng lượng khá nặng, ước chừng trên năm mươi cân, cán điều khiển dài chừng nửa mét to bằng cánh tay, đằng trước treo một sợi xích dài ba thước, đầu xích buộc một quả thiết cầu to bằng quả dwea, đầu chùy được gắn những cây đinh nhọn sắc.Ngọc Doãn trong tình thế cấp bách mà ra tay, xích chùy mang theo lực nặng ngàn cân nện trên đầu A Lý Hỉ, chỉ nghe “bụp” một tiếng, đầu A Lý Hỉ nát bét, óc bắn ra.



A Lý Hỉ này thậm chí ngay cả kêu lên cũng không kịp, ngã xuống ngựa.



Tên A Lý Hỉ còn lại thấy tình thế không ổn thúc ngựa định chạy trốn, phía sau nghe tiếng dây cung vang lên, một mũi tên sắc bén lao tới bắn ngã gã xuống ngựa. Ngọc Doãn theo sau lót bước tiến đến trước chặt thủ cấp của A Lý Hỉ này, máu tươi bắn ra toàn thân.



- Tiểu Ất ngươi không sao chứ!



Dư Lê Yến phóng ngựa tới, vẻ mặt khẩn trương.



Ngọc Doãn dựa vào thân cây, khẽ mỉm cười với Dư Lê Yến, thở dốc nói:
- Các huynh trưởng của cô bước chân trầm ổn, chỉ có cô là đi lại rất nhẹ. Trong số chúng ta chỉ có cô là nữ tử, sao không đoán ra được?



- A...



Vẻ vui mừng trong mắt Dư Lê Yến được thay bằng ý buồn bã.



- Sao không đi nghỉ tạm đi? Ta thấy tất cả mọi người đều rất mệt mỏi rồi.



- Ngủ không được, lúc này vẫn chưa tới thành Khả Đôn mà đã chết nhiều người như vậy, trong lòng ta thấy không thoải mái.



Dư Lê Yến trả lời, lại thở dài:



- Những người đó trước đây là hảo hán theo ta giết ra khỏi Thanh Mộ trại, không ngờ vẫn bị chết trong tay người Nữ Trực. Hôm nay nhìn bộ dạng của những người Nữ Trực này, ta thật có chút lo lắng phụ hoàng sẽ không thắng được bọn họ.



Đúng vậy, người Nữ Trực hung mãnh, hung tàn vô cùng.



Nhưng Ngọc Doãn nghĩ mãi mà không hiểu, những người kia rõ ràng đã không còn đường sống nhưng không ai chạy trốn, thật là quá dũng mãnh đi.



Nếu người Nữ Trực như vậy thì thật là khó đối phó.



Ngọc Doãn không kìm nổi nỗi nghi vấn trong lòng, liền hỏi Dư Lê Yến.



Nào ngờ sau khi Dư Lê Yến nghe xong lại cười.



- Không phải bọn họ không sợ chết, mà là biết nếu bọn họ trở về cũng chỉ có con đường chết.



Thấy Ngọc Doãn vẫn không hiểu, Dư Lê Yến liền kiên nhẫn giải thích:



- Người Nữ Trực thực hiện quân pháp “Đồng mệnh đội”. Giống như là tên giặc tên là Mưu Lương Hổ mà hôm nay bị ngươi giết chết đó, chính là Bồ Liễn Bột Cận của người Nữ trực. Cái gọi là Bồ Liễn Bột Cận chính là Ngũ Thập Phu Trưởng. Nếu hắn chết trận sa trường mà bộ khúc của hắn chạy về thì sẽ bị xử lý bằng quân pháp “Oa bột Lạt hãi”. Dưới Ngũ Thập Phu Trưởng là Thập Phu Trưởng, Ngũ Phu Trưởng, bao gồm cả thuộc hạ của Ngũ Phu Trưởng cũng đều phải bị giết hết.



- “Oa bột lạt hãi?”



Ngọc Doãn không hiểu.



- Đó là hình phạt gì?



Dư Lê Yến do dự một lúc hạ giọng nói:



- Oa bột lạt hãi là ngôn ngữ Nữ Chân, đó là dùng côn đập vỡ đầu đến chết.