Tống Thì Hành

Chương 143 : Bồ sát thạch gia nô

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


- Khốn kiếp!



Trên đại sảnh phủ huyện huyện Hà Tân, hai mươi bốn ngọn nên Long tiên Hương xếp thành hai hàng tỏa ra mùi hương sâu kín, đồng thời còn chiếu sáng toàn bộ đại đường.



Bồ Sát Thạch Gia Nô là một thanh niên trai tráng hơn ba mươi, mặt vàng như nến, khá giống với Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo trong tiểu thuyết Thuyết Đường. Người gã cao bảy thước Tống, như người khổng lồ, tương đương hai mét đời sau. Giọng nói như chuông, râu ngắn dưới hàm, đứng ở đó tạo cho người khác một áp lực khó tả.



Dưới đại sảnh có mười mấy người đang quỳ, miệng câm như hến.



Chỉ nghe Bồ Sát Thạch Gia Nô vung tay vỗ án, lập tức đem án dài cứng rắn trên đại sảnh vỡ thành hai đoạn.



Ầm một tiếng, án dài sập xuống đất.



Vật phẩm trên bàn cũng rơi lả tả trên mặt đát, một cọng bút lông quay tròn bắn thẳng vào trước mặt một tướng lĩnh Nữ Trực.



- A Lỗ!



Sau khi Bồ Sát Thạch Gia Nô giải tỏa ức chế, giọng nói như chuông lại vang lên.



- Có mạt tướng.



Tướng lĩnh Nữ Trực tên là A Lỗ kia tên đầy đủ là Nữ Khê Liệt A Lỗ, là một viên mãnh tướng dưới trướng Bồ Sát Thạch Gia Nô, được phong chức Mưu Khắc Bột Cận, cũng chính là một Bách Phu Trưởng.



- Đã điều ra rõ ràng là do người nào gây nên đối với sở bộ Cổ Lý Giáp không?



-Hồi bẩm Tả phó nguyên soái, khi mạt tướng đến thì đã không còn bóng dáng hung thủ nữa.



Nhân mã thuộc sở bộ Mưu Lương Hổ toàn quân đã bị diệt, không một ai sống sót. Tuy nhiên...



- Tuy nhiên cái gì?



- Mạt tướng ở bên đường trong rừng phát hiện mấy cỗ thi thể đều không phải là nhân mã thuộc sở bộ của Mưu Lương Hổ, chắc đó là do hung thủ không kịp vùi lấp, vẫn để lại trong rừng. Mạt tướng thấy một người trong đó khá quen mắt, dường như năm ngoái đã từng gặp hắn khi tấn công trại Thanh Mộ. Tên gã đó là Tiêu Thái Bảo, cũng là một viên mãnh tướng dưới trướng Gia Luật Diên Hi. Tuy nhiên khi công hãm được trại Thanh Mộ thì không còn thấy bóng dáng người này nữa.



Cho nên mạt tướng nghĩ sở bộ Cổ Lý Giáp bị giết chỉ sợ có liên quan đến người nước Liêu.



Nói không chừng chính là tên Da luật Diên Hi phái người gây nên...



- Nói nhảm!




- Mưu Khắc Bột Cận là Bách Phu Trưởng, Mãnh An Bột Cận là Thiên Phu Trưởng, mà Thắc Mẫu Bột Cận là Vạn Phu Trưởng.



Giống như người Tống các ngươi lấy “quân” tác chiến, Mãnh An của họ thì giống với “quân”của quân Tống. Thắc Mẫu Bột Cận càng về sau thì chỉ làm Thống soái, cũng không thực tế xuất binh. Cho nên bên họ nếu xuất binh thì phần nhiều là dùng Mãnh An.



Đã hiểu rồi!



Ngọc Doãn liên tục gật đầu.



Hắn còn hỏi thăm một chút về vấn đề về tang gia cưới hỏi, ẩm thực....



Mà Dư Lê Yến biết gì cũng đều giải đáp.



Người Liêu và người Nữ Chân giao chiến nhiều năm, thậm chí có một lần người Nữ Chân thần phục người Liêu.



Cũng chính vì nguyên nhân này mà Dư Lê Yến vô cùng hiểu biết người Nữ Chân, chẳng qua trong mắt người khác thì lại không để ý những cái này.



Ví dụ như Da luật Tập Nê Liệt cũng không hiểu rõ lắm về người Nữ Chân.



Cho nên khi lần đầu tiên Ngọc Doãn đề xuất không nên hội hợp cùng Da Luật Diên Hi, Da Luật Tập Nê Liệt liền biểu hiện bất mãn. Mà cũng là lần đầu tiên đề xuất như thế, nhưng Dư Lê Yến lại có thể tiếp nhận, trong chuyện này chỉ có nàng là hiểu rõ người Nữ Chân như lòng bàn tay.



Hai người cứ như vậy ngồi đó dựa vào tảng đá lớn tán gẫu.



Trò chuyện một lúc, mệt mỏi tràn tới.



Dư Lê Yến tựa đầu vào bả vai Ngọc Doãn mệt mỏi ngủ thiếp đi.



Nhìn gương mặt xinh đẹp của Dư Lê Yến, Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng đau lòng.



Đó là một cô gái tốt, chỉ có điều lại sinh nhầm vào một thời đại, sinh nhầm vào một gia đình. Hắn nhẹ nhàng nghiêng bả vai, Dư Lê Yến liền theo cánh tay hắn trượt xuống, ngã vào trong ngực hắn, đầu gối lên đùi hắn, trên mặt lộ nụ cười thoải mái.



Nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, Ngọc Doãn cũng nhắm mắt lại.



Trong thung lũng đầy yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng thở phì phì của chiến mã truyền đến, khiến cảnh đêm càng đầy sắc lãng mạn.



Bất giác trời đã sáng.