Tống Thì Hành

Chương 15 : Đại Tướng Quốc Tự (hạ)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Thạch Tam biết khó bỏ Ngọc Doãn được.



Hơn nữa Ngọc Doãn lại cãi nhau với Yến Nô, chút nữa thôi chắc sẽ đồng ý trở về. Lại tiếp tục theo hắn vào tiệm Cước uống rượu sao? Gây chuyện không tốt đúng là phiền toái. Có chuyện thì hắn và Chu Lương trông chừng y, ít nhất cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Tránh không bị giết, cũng không hiểu được tình hình sao đây.



Nhìn Chu Lương gật gật đầu, Thạch Lam giúp Ngọc Doãn nói:



- Được rồi, chúng ta sẽ để ngươi qua đó.



Nhớ kỹ, không được uống rượu nữa, cũng không cho gây chuyện. Nếu không…



- Ta biết, ta biết các ngươi không bảo vệ được ta.



Ngọc Doãn mỉm cười ngớ ngẩn, còn ợ một hơi rượu, làm cho hai người Chu Lương cảm giác dở khóc dở cười.



Ba người trong tiệm Cước ăn no căng bụng, trả tiền rồi chầm chậm bước ra khỏi tiệm Cước.



Xuyên qua đường lớn Biện, đi thẳng đến Đại Tướng Quốc Tự.



Rất xa, chỉ thấy phía ngoài Đại Tướng Quốc Tự, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, nhìn sơ qua cảnh sắc rất đồ sộ.



Chắc chắn nhiều người đổ về đây đều vì Phong Nghi Nô.



Thỉnh thoảng ven đường lại thấy xe ngựa tiến lên, kèm theo những âm thanh hô hào, liên tiếp huyên náo không ngừng.



Quả nhiên Ngọc Doãn như lời hắn nói không có gây chuyện.



Rất là nghe lời đi theo Chu Lương và Thạch Tam, vào Đại Tướng Quốc Tự.



Đại Tướng Quốc Tự này rất lớn!



Nhưng mà có chút chật chội…



Khiến cho người ta cảm thấy Khai Phong phủ có trăm vạn nhân khẩu thì một nửa đã tụ tập trong Đại Tướng Quốc Tự này. Người kề người, người chen chúc với người, rất náo nhiệt. Chu Lương và Thạch Tam rất vất vả mới có thể chui ra từ đám người, mồ hôi đổ ướt cả người.



- Nhị ca, là Phong Hành Thủ hiến nghệ trong này ư?



- Ta nghe nói hình như là điện Bát Giác Lưu Ly…




Do dự một chút, cuối cùng Ngọc Doãn quyết định bước tới trước.



- Lão nhân gia, tiểu nhân có thể đánh cây cầm này không?



Tiểu nhân, là cách nói tại Khai Phong, đại khái ý muốn nói chính là “Tiểu tử”. Đây là cách nói chuyện thông thường giữa những người trẻ tuổi đối thoại người già, đây cũng là biểu hiện cho sự tôn kính.



Ông lão chùi mồ hôi trên trán, cười ha hả nói:



- Như thế nào, quan nhân cũng biết Kê Cầm? Vậy hãy cầm lấy đi.



Ngọc Doãn vội nói cảm ơn, tiếp nhận Kê Cầm từ trong tay lão.



Cây Kê Cầm này tuyệt đối là một cây đàn rất tốt. Hộp cầm được chế tạo bởi gỗ mun , có hình lục giác. Bề mặt cầm được chế tạo bởi da trăn, có thể tạo ra âm thanh trầm mượt mà, tính năng ổn định. Điều khiến Ngọc Doãn tò mò chính là dây đàn. Dây đàn của Nhị Hồ này thô hơn so với hầu hết các loại nhị hồ khác trong trí nhớ của hắn, cũng không biết là được chế thành từ chất liệu gì. Cái cung được chế tạo từ trúc tía thượng đẳng, còn lông cung cũng được tạo ra từ cọng lông rất chắc của Bạch mã.



Làm rất là tinh xảo cho thấy tay nghề phi phàm.



Thủ công tinh tế chế tạo Kê Cầm này cũng không có nhiều ở hậu thế.



- Xem điệu bộ này của quan nhân cũng là một người đàn rất hay.



Sao không đàn một khúc ở đây, có thể khiến tâm trạng người thư sướng. Lão đây chính là như vậy, mỗi khi phiền muộn đều dạo một khúc tâm trạng liền rất tốt.. Ha ha, sao tiểu quan nhân không thử một lần?



- Thử một lần?



Tim Ngọc Doãn đập thình thịch.



Hắn ngẫm nghĩ một chút liền ngồi xuống bên người ông lão.



Nhắm mắt lại, Ngọc Doãn cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh trở lại. Hồi tưởng đủ loại chuyện kiếp trước kiếp này đã gặp, đột nhiên một khúc nhị hồ hiện lên trong đầu rất phù hợp vớitâm tình giây phút này của hắn.



Có lẽ đã lâu không gảy hồ cầm, hoặc Kê Cầm và đàn nhị cũng có chút khác biệt.



Trước tiên Ngọc Doãn tấu một khúc nhạc đang lưu hành hiện nay để quen thuộc một chút tính năng của nhị hồ này.



Rồi sau đó hắn chỉnh dây đàn nhị hồ, bình tâm tĩnh khí, một lúc sau cái cung run rẩy, Kê Cầm phát ra một tiếng âm trầm thống khổ thở dài…