Tống Thì Hành

Chương 16 : Nhị Tuyền Ánh Nguyệt (thượng)

Ngày đăng: 01:45 20/04/20


Bên Điện Lưu Ly Bát Giác người qua lại tấp nập.



Một gốc cây cổ thụ cần bốn người mới có thể ôm xuể, người đụng người, ba tầng trong ba tầng ngoài rất ồn ào náo nhiệt.



- Hồn thuần! Hồn thuần…



Gần như mọi người điên cuồng la lên như không hề để tâm đến chuyện xung quanh.



Sau một cái bàn dài có một người đàn ông đứng đó, cái trán đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, khoé mắt không ngừng co rút, hai tay nắm chặt lại thậm chí quần áo còn ướt đẫm mồ hôi cũng không có cảm giác.



- Mạc tiền, mạc tiền!



Trên cái bàn dài trưng bày một hộp gốm sứ.



Năm miếng Tuyên Hoà thông bảo đang chuyển động trong cái hộp gốm.



Mà bên kia cái bàn là một người đàn ông có vẻ nho nhã yếu ớt, khoảng trên hai mươi tuổi, mặc cái áo dài màu xanh, đi đôi giày đen đế trắng. Tay nắm chặt cái quạt xếp. Cũng thấy được anh ta cũng rất khẩn trương, các đốt ngón tay càng trắng bệch thân hình nhẹ nhàng run rẩy.



- Hồn thuần, hồn thuần…



Giọng nói rất là êm tai.



Ở phía sau anh ta có hai người đàn ông ăn mặc như gia đinh, cũng rất khẩn trương.



Thông bảo Tuyên Hòa bên trong hộp gốm sứ dần dần có kết quả cuối cùng. Bốn miếng lật lên là Hồn thuần, còn một miếng vẫn đang xoay vòng.



Đây là một sòng bạc.



Nhưng mà ở đời Tống có rất nhiều người gọi loại đánh bạc này là quan phác.



Người Tống rất thích đánh bạc nên mới gọi là “Quan phác”. Có tư liệu lịch sử ghi lại từng có một người hao tốn biết bao nhiêu vạn mà vẫn không thể mua được một quả cam, tuy nhiên đó cũng đã là chuyện ở Nam Tống. Nghe nói một tên là Lý Sinh ở Tuyên Giáo, vì ngưỡng mộ một bà chủ cho nên mỗi ngày đều đứng chờ ở ngoài cửa hàng kia.



Trên cửa cửa hiệu có một rèm cửa, cho nên chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân đẹp làm động lòng người.



Một ngày kia, trong lúc Lý Sinh rảnh rỗi nên đã giữ chặt một người bán cam rong, và hỏi:



- Quả cam này bán bao nhiêu “bác”?



“Bác”, đó là một cách gọi khác của quan phác.



Người bán hàng rong kia trả lời nói:



- Tiểu nhân đang muốn bác hai văn tiền, quan nhân tác thành cái?
Gã đàn ông nghe được hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm kêu khổ.



Lại muốn “bác” Hồn Thuần?



Nhìn túi tiền trong tay văn sĩ kia, anh ta thầm nhủ. Nếu như cho anh ta hoàn thành, cũng chỉ có hai vạn văn tiền thôi.



Nhưng nếu không bác thì không cam lòng.



Hồn Thuần cũng không phải là dễ dàng đạt được…



Ngay lúc người đàn ông vò đầu bứt tóc do dự không ngừng, chợt nghe một âm thanh thâm trầm mà bi tráng vang lên, khiến cho văn sĩ không khỏi ngẩn ra, xoay người nhìn ra xa, trên mặt có vẻ tò mò.



Tiếng đàn nức nở mang theo tia bi thương.



Khúc nhạc này là một khúc nhạc hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có lực hấp dẫn khiến cho người ta khó lòng cự tuyệt được.



Văn sĩ vội hỏi:



- Ở đâu đang khãy đàn?



- Hình như ngoài điện Lưu Ly.



- Đi, chúng ta ra xem sao.



Tính ham đánh bạc của văn sĩ lập tức biến mất, ngược lại hưng thú bừng bừng, đi về phía quảng trường của điện Lưu Ly Bát Giác.



- Quan nhân không chơi nữa sao?



Người đàn ông vừa mới quyết định thì thấy văn sĩ muốn rời khỏi nên gọi.



Nhưng tâm tư của văn sĩ đã bị khúc đàn hoàn toàn hấp dẫn, đương nhiên không để ý đến người này. Nhưng tròng mắt của Cửu ca hơi híp, mắt trợn lên, lộ ra vẻ hung thần ác sát, lạnh lùng hừ một tiếng.



Người đàn ông giật mình lạnh toát không dám giằng co nữa.



Văn sĩ kia là một nữ nhi mà lại ăn mặc thành đàn ông, nhưng tránh không được ánh mắt từng trải của người đàn ông này. Tuy nhiên chuyện nữ cải trang thành nam trong thời nhà Tống này cũng là chuyện bình thường, đương nhiên hắn sẽ không vạch trần.



Nhìn trang phục của cô gái này cũng là một gia đình giàu có.



Đã thắng mấy ngàn văn tiền tất nhiên cũng được rồi… Nếu lòng tham không đáy chỉ sợ rước lấy tai hoạ!



Người đàn ông cũng sáng suốt, thấy tình hình không ổn vội xoay người chán nản bỏ đi.