Tống Thì Hành

Chương 163 : Chuyện cũ năm xưa

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Chuyện cũ năm xưa.



Da Luật Đại Thạch bị một tiếng thét dài của Ngọc Doãn bừng tỉnh, đứng dậy liền nhìn thấy Ngọc Doãn ở trong lao phòng đối diện, thi triển công phu quyền cước.



Lại nói tiếp, Da Luật Đại Thạch là văn thần, không luyện qua quyền cước.



Y không luyện qua, không có nghĩa là hắn xem không hiểu! Trên thực tế người Khiết Đan thượng võ, Da Luật Đại Thạch tuy là xuất thân văn thần, nhưng đối với công phu mã thượng cũng không xa lạ gì. Ngọc Doãn quyền cước như thế nào, y liếc mắt một cái có thể nhìn ra manh mối.



Khi Ngọc Doãn thu thế, Da Luật Đại Thạch không kìm nổi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.



- Xác thực quấy rầy tôn giá nghỉ ngơi.



Ngọc Doãn thở dài một hơi, hướng Da Luật Đại Thạch gật gật đầu, biểu thị xin lỗi.



Mà Da Luật Đại Thạch thì mỉm cười, khoát tay nói: - Thập Tam Lang làm gì khách sáo, lúc nãy thấy ngươi quyền cước thành thạo như vậy, tại làm sao bị người ta ép xa xứ? Với công phu này của ngươi, dù không nhập được Nội Đẳng Tử thì cũng chắc chắc làm giáo đầu cũng không khó khăn.



Xem ra, Da Luật Đại Thạch đối với tình hình Đại Tống cũng không hề xa lạ.



Ngọc Doãn tức thì thở dài, kéo quần áo ngồi xuống, tựa vách tường nói:



- Chuyện này nói đến thật sự dài dòng!



- Ha hả, tả hữu vô sự, đêm dài từ từ chính là giải quyết tịch mịch... Như vậy, liền nhân đây lấy chút rượu, chúng ta liền cách cửa nói chuyện, nói không chừng ngày sau cũng có thể truyền làm giai thoại... Mã Nhĩ Lư Phẩn, Mã Nhĩ Lư Phẩn, còn chưa cút đi ra.



Ngọc Doãn gây ra lớn như vậy động tĩnh, phía ngoài quan coi ngục làm sao có thể không biết?



Chỉ có điều, bọn họ được quan trên âm thầm dặn, không cần quá quấy rầy hai người bên trong, cho nên liền không có lộ diện. Mà nay Da Luật Đại Thạch đã gọi, Mã Nhĩ Lư Phẩn cũng không nên trốn ở bên ngoài không lên tiếng, vội liên thanh đáp ứng, chạy đến.



Nhìn ra được, Da Luật Đại Thạch tuy là tù nhân, nhưng này thân phận vẫn là không phải bình thường.



Nếu hắn chỉ là người thường, nói không chừng Mã Nhĩ Lư Phẩn kia đã sớm xông lại một chút chửi ầm lên, nhân tiện quyền đấm cước đá rồi.



Tuy nhiên, Mã Nhĩ Lư Phẩn lại vẻ mặt khiêm tốn tươi cười.



- Đã trễ thế này, Lâm Nha Đại Thạch có gì chỉ bảo?



- Lấy hai vò rượu, đưa huynh đệ đối diện một vò, ta muốn cùng hắn cách cửa tâm tình.



- À?




Mà Ngọc Doãn sau một lát trầm mặc, nhẹ giọng hỏi: - Lâm Nha Đại Thạch, vậy ngươi lúc trước đến tột cùng mua chuộc được người nào?



Da Luật Đại Thạch quay đầu hướng Ngọc Doãn xem, trong lúc đó không kìm nổi cười.



- Sao, Thập Tam Lang còn muốn báo thù cho Ngọc Phi sao?



Ngọc Doãn trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, sau một lúc lâu thở dài một tiếng,



- Còn không biết có thể quay về Khai Phong không... Chẳng qua Ngọc lão thúc chính là anh hùng trong cảm nhận của ta, mặc kệ tên Ngọc Doãn kia không nên thân như thế nào, Ngọc lão thúc dù gì vẫn là hảo hán.



Ta không cầu báo thù cho Ngọc lão thúc, chỉ hy vọng một ngày kia, có thể làm cho người Khai Phong biết, gian tặc hại chết lão thúc là người nào. Nếu rất may mắn, không biết chừng có thể làm cho Ngọc Doãn hoàn toàn tỉnh ngộ, không hề giống như trước kia đần độn như vậy. Nếu như thay đổi không được Ngọc Doãn, cũng hy vọng khiến tên gian tặc kia tiếng xấu lan xa, không có người nào bị hắn hãm hại nữa... Lại không biết được hay không?



Lúc nói chuyện, trên mặt Ngọc Doãn toát lên vẻ mặt buồn bã.



Ta thực mẹ nó rất biết đóng kịch, nếu ta còn ở kiếp trước, chắc hẳn cũng đạt được danh hiệu ảnh đế!



Ngọc Doãn thầm khen ngợi biểu hiện của mình ở trong lòng.



Da Luật Đại Thạch lại nheo ánh mắt lại, sau một lúc lâu chăm chú nhìn Ngọc Doãn, mới mở miệng nói:



- Ngọc Phi kia là hảo hán, Thập Tam Lang cũng là một vị hảo hán. Đáng tiếc, hảo hán giống như các ngươi, cũng không được lão Triệu kia sử dụng, cũng là sự tổn thất của Đại Tống các ngươi ... Ôi, lúc trước ta tìm người nọ, chính là Lễ Bộ Viên Ngoại Lang lĩnh lễ cục Lý Bang Ngạn.



Đúng rồi, tên kia mà nay hình như là Thượng thư tả thừa của lão Triệu Hoàng đế, có phần được lão Triệu Hoàng các ngươi đế yêu thích...



Về phần người nọ Ngũ Long Tự, ta lại không nhớ rõ ràng tên.



Nhớ mang máng, lúc ấy Lý Bang Ngạn nói người nọ nhập Ngũ Long Tự không lâu, hình như gọi là cái gì Cát? Chính xác nhớ không rõ rồi.



Tim Ngọc Doãn đập thình thịch, bật thốt lên:



- Là Đường Cát?



- A, đúng vậy!



Da Luật Đại Thạch vỗ tay kêu to,



- Đúng vậy, chính là Đường Cát... Tuy nhiên, sao Thập Tam Lang lại biết người này.