Tống Thì Hành

Chương 164 : Ất thất oát lỗ đóa

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Muốn hoàn thành một lời nói nhất định phải bịa ra vô số lời nói dối!



Cũng may thành Khả Đôn cách Khai Phong ngàn dặm, Ngọc Doãn cũng không sợ hãi Da Luật Đại Thạch sẽ phái người đi tìm hiểu thực hư. Dù là tìm hiểu cũng có sao! Dù sao trong nội tâm của Ngọc Doãn, tuyệt sẽ không cho phép Da Luật Đại Thạch sống quá hai mươi ngày....



Từ thành Khả Đôn đến Khai Phong, kể cả xuất phát ngay bây giờ,không mất một hai tháng thì đừng hòng có kết quả.



- Ôi, ngươi lại không biết hai tháng trước kia Ngọc Doãn và đồ đệ của Lý Bảo giáo đầu Ngự Quyền Quán giao tranh ở Khoái Hoạt Lâm ... Lúc ấy đồ đệ của Lý Bảo không địch lại Ngọc Doãn, Lý Bảo muốn ngẩng cao đầu lại bị một người tự xưng là Nội Đẳng Tử Ngũ Long Tự, tên là Đường Cát ngăn trở. Lúc ấy rất nhiều người đang xem cuộc chiến, ta cũng có mặt tại đó xem trận đấu cho nên đối với Đường Cát có chút ấn tượng.



“Hóa ra là hắn.”



Trong nội tâm Ngọc Doãn vô cùng phần kinh ngạc...



Không nghĩ tới, kẻ hại chết Ngọc Phi là Đường Cát.



Đáp án này, chính xác khiến Ngọc Doãn khó có thể tin nổi. Phải biết rằng cách đây không lâu, Đường Cát còn ra mặt với Lý Bảo vì Ngọc Doãn, không thể ngờ được.... Chẳng lẽ, Lý Bảo nói là sự thật? Đường Cát xuất hiện, là có rắp tâm khác?



Không tốt!



Ta giờ đã biết bộ mặt thật của Đường Cát nhưng còn Yến Nô nàng....



Ngọc Doãn đột nhiên lo lắng, tuy rằng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng thân thể lại nương tựa vách tường, nhẹ nhàng run rẩy lên.



Cũng may nơi này ánh sáng mờ tối, lại cách hai cái cửa, Da Luật Đại Thạch cũng không có lưu ý đến.



Ngọc Doãn tin tưởng, Da Luật Đại Thạch không có lừa hắn.



Trên thực tế hắn cũng nghĩ không ra được, Da Luật Đại Thạch không có lý do lừa gạt hắn.



Ngọc Doãn đè xuống sự kích động trong nội tâm, rót một chén rượu, chậm rãi bưng lên, đưa đến bên miệng.



Đường Cát!



***



- Thập Tam Lang, sau này tính toán như thế nào?



À?



Ngọc Doãn nghe được giọng của Da Luật Đại Thạch, trước ngẩn ra, chợt lắc đầu:



- Cũng là không có tính toán gì, đi một bước tính một bước.



- Đại trượng phu sinh ra gặp thời loạn, sao có thể ham sống sợ chết?



Ta thấy Thập Tam Lang ngươi cũng được xem như một trang hảo hán, có thể nguyện trợ giúp ta một tay? Nói không chừng có thể kiến công lập nghiệp, lưu danh sử sách.



Con mồi đến đây, con mồi đến đây!


Tiêu Bột Yếu Hợp gật gật đầu, nhíu mi nhìn ngoài thành binh mã, sau một lúc lâu nói:



- Tốt nhất là đừng để người này vào thành, nếu không sẽ có phiền toái rất lớn.



Ngẫm lại cũng thế, một đám tội phạm, tự do đã quen.



Mà nay vừa mới quy thuận Da Luật Tập Nê Liệt, nói vậy vị tứ Thái Tử này cũng sẽ không quá mức trói buộc. Nếu chẳng may vào thành náo loạn, tất nhiên sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết. Dư Lê Yến mà nay cũng không muốn thêm phức tạp, nghe Tiêu Bột Yếu Hợp nhắc nhở, lặng yên gật đầu, liền dẫn Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài từ trên đầu thành rời đi. Nàng nhất định phải suy xét một chút đối sách.



Ất Thất Oát Lỗ Đóa!



Một tên vô cùng xa lạ



Nghe nói, gã này ban đầu không phải tội phạm tụ tập Hắc Sơn, năm trước mới ở lại Hắc Sơn.



Từ năm trước đến nay, đã mấy lần phát sinh xung đột với binh mã thành Khả Đôn ... Theo đạo lý mà nói, một đám tội phạm như vậy, không có khả năng khinh địch mà quy thuận như vậy. Không nghĩ tới Da Luật Tập Nê Liệt mới đến lần thứ nhất đã thuyết phục được bọn tội phạm này quy hàng.



Không đúng, cảm giác phương diện này dường như có cái gì không thích hợp.



Nhưng nếu để Dư Lê Yến nói ra thì lại nói không rõ được nguyên cớ.



Cho dù là nàng nói ra, chỉ sợ Da Luật Tập Nê Liệt cũng sẽ không để trong lòng. Hiện giờ tứ Thái Tử không còn là Da Luật Tập Nê Liệt lúc mới đi ra khỏi Dương Khúc nữa. Dã tâm trở nên lớn hơn, tính tình không còn giống như trước kia nữa.



Sau khi Dư Lê Yến trở lại phủ, đứng ngồi không yên.



Sau khi trầm tư một lúc lâu, nàng gọi Mã Nhĩ Hốt Tư, hạ giọng nói:



- Ngươi lập tức đi tìm Tiêu Bột Yếu Hợp, nói hắn ở lâu ý mời Ất Thất Oát Lỗ Đóa và đám người này. Còn nữa, hai ngày này cần nghiêm mật cảnh giới, không thể phớt lờ. Hắc Sơn quân vừa mới quy thuận lại đây, không hiểu được kỷ luật trong quân... Nếu chẳng may vào trong thành gây rối, tất nhiên sẽ khiến thành Khả Đôn đại loạn...



Mã Nhĩ Hốt Tư sau khi nghe xong, lập tức lĩnh mệnh mà đi.



Một bên Hốt Đồ Hắc Đài đặt sách vở trong tay xuống, nghi hoặc nhìn Dư Lê Yến nói:



- Công chúa, có cái gì không đúng sao?



Ngọc Doãn bị nhốt trong lao, Dư Lê Yến liền nhận được nhiệm vụ dạy Hốt Đồ Hắc Đài học chữ, đồng thời mỗi ngày đốc thúc Mã Nhĩ Hốt Tư luyện tập La Hán Thung. Công phu quyền cước, Dư Lê Yến cũng không thuần thục, tuy nhiên nàng am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, vẫn có thể chỉ điểm được.



Nghe xong Hốt Đồ Hắc Đài hỏi, Dư Lê Yến tự cười.



- Không có gì, chỉ có điều cảm giác có chút không tốt lắm.



- Nếu lão sư ở đây thì tốt rồi... Hắn lợi hại như thế, nói không chừng có thể chia sẽ ưu sầu với Công chúa.



Đúng vậy a, nếu Tiểu Ất ở trong này thì tốt rồi!



Dư Lê Yến vừa cười vừa xoa xoa đầu của Hốt Đồ Hắc Đài, cất bước đi ra ngoài.



Nhưng, thời điểm khi nàng bước một chân qua cánh cửa, thân mình đột nhiên run lên, đột nhiên quay người lại, nhìn Hốt Đồ Hắc Đài, mặt trở nên trắng bệch!