Tống Thì Hành

Chương 174 : Ta là Nữ Vương

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Khi ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua phòng, Dư Lê Yến mở mắt.



Không cảm thấy được có chút mệt mỏi nào, giống như mọi sự mệt mỏi hôm qua đã bị quét sạch. Cô ngồi dậy duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi và nhìn xung quanh phòng, đột nhiên mới nhớ tới đêm qua cô ngồi ở chòi nghỉ mát cùng Ngọc Doãn trò chuyện, nhưng tại sao khi tỉnh dậy lại nằm trong phòng ngủ của mình?



- Hốt Đồ Hắc Đài, Hốt Đồ Hắc Đài!



Trước tiên Dư Lê Yến cả kinh lớn tiếng kêu.



Hốt Đồ Hắc Đài liếc tròng mắt, tóc rối bù, rón rón rén rén từ ngoài bước vào,



- Công chúa sao lại dậy sớm thế?



- Vậy sao ta lại ngủ trong này?



Hốt Đồ Hắc Đài trấn tỉnh tinh thần cười hì hì chạy tới đặt mông ngồi lên giường.



- Công chúa, tối hôm qua cô nói những gì với thầy?



- A?



- Là thầy bồng cô về phòng đó… Lúc hắn đi cô còn đang nắm y phục của hắn, ta phải mất sức lực rất nhiều mới có thể giựt tay cô ra.



- A!



Mặt của Dư Lê Yến thoáng cái đỏ lên, đỏ đến nổi giống như trái táo chín.



Đúng là xấu hổ chết được!



- Hắn, hắn, lúc nào hắn bỏ đi?



Hốt Đồ Hắc Đài nói:



- Sau khi công chúa nằm ngủ thầy đi.



- Ngươi nha đầu chết tiệt, tại sao để Tiểu Ất vào khuê phòng ta?



Dư Lê Yến đỏ bừng lên không kìm nổi nhẹ giọng trách móc.



Hốt Đồ Hắc Đài lại mân mê cái miệng nhỏ nhắn,



- Rõ ràng là công chúa ngủ say quá, ta gọi hoài công chúa không tỉnh đành phải nhờ thầy bồng công chúa lên giường.



- Phì phì phì, ngươi mới bị đưa lên giường.



Lúc này bộ dạng của Dư Lê Yến giống như một đứa trẻ.



Cô ổn định tinh thần chút nhìn nhìn sắc trời ở ngoài đột nhiên hỏi:




Người này không thể dung tha!



- Công chúa, ta cũng biết Khuất Đột Luật này đáng chết!



Tiêu Bột Yếu Hợp xem xét sự việc không tệ nên đứng ra khuyên nhủ:



- Chỉ sợ thế cục hiện giờ cần phải dựa vào Niêm Bát Cát rất nhiều. Hơn nữa thời điểm trước đó Niêm Bát Cát đã hồi đáp, đồng ý trợ giúp năm nghìn binh mã, nói không chừng đã khởi hành.



Lúc này nếu giết người này chỉ sợ…



Dư Lê Yến không đợi Tiêu Bột Yếu Hợp nói xong, đã một chưởng liền vỗ lên lan can.



- Con cháu A Bào Cơ sao lại phải phụ thuộc?



- Ta biết công chúa không muốn phụ thuộc, nhưng người ở Tây Hạ và Uông Cổ còn chưa có hồi báo, nếu lúc này làm Niêm Bát Cát nổi giận không phải là thượng sách. Tuy nhiên cũng không thể để người này ở lại thành Khả Đôn, nếu không sẽ có tai hoạ.



Ta có một kế khiến gã phải rời khỏi thành Khả Đôn.



Vừa lúc Niêm Bát Cát phải xuất binh thì để gã trở về liên lạc với Niêm Bát Cát… Tức không tổn thương hoà khí cũng không rước lấy phiền toái.



Dư Lê Yến chậm rãi ngồi xuống hít một hơi thật lâu.



“Yến tử, cô phải nhớ lỹ hôm nay cô là Nữ Vương Đại Liêu.



Cô phải suy tính cho tương lai của Đại Liêu, tuyệt đối không thể làm việc theo ý thích của mình. Người ta nói đến Đế Vương tôn quý, lại không biết Đế Vương tôn quý được thành lập trên vô số sự hi sinh. Cô xem lệnh tôn ông ta làm việc theo ý thích của mình nên kết quả như thế đấy?”



Trong đầu vang lên âm thanh của Ngọc Doãn.



Dư Lê Yến nhắm mắt lại và thôi tức giận…



- Vậy đi, cứ theo lời của Bột Yếu Hợp.



Tiêu Bột Yếu Hợp nghe được lập tức mừng rỡ.



Anh ta đứng dậy muốn nói chuyện thì thấy Mã Nhĩ Lư Phẩn từ trong đại sảnh đảo đảo bước vào,



- Báo!



- Mã Nhĩ Lư Phẩn, có chuyện gì kinh hoàng?



- Công chúa, chuyện lớn không tốt rồi… Ất Thất Oát Lỗ Đoá mang theo Hắc Sơn quân đã trở lại, đang tiến gần đến thành Khả Đôn!



Trong lòng Dư Lê Yến trầm xuống có chút cảm xúc không thể khống chế được, bật dậy kêu lên:



- Ngươi nói gì? Ất Thất Di Lý suất bộ mà đến!