Tống Thì Hành

Chương 180 : Nếu cuộc đời chỉ như lúc mới gặp

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Ban đêm, trong trạm nghỉ chân thành Khả Đôn đèn đuốc sáng trưng.



Cốt Na Lý ở trong trạm nghỉ chân mở tiệc chiêu đãi vị sứ giả Niêm Bát Cát, rượu ngon món ngon đều dâng lên vị sứ giả kia tươi cười rạng rỡ.



Dư Lê Yến đứng ở thành lâu, nhìn nhiều đội binh mã ở trong bóng đêm lặng yên đi ra thành Khả Đôn rồi sau đó yên lặng biến mất ở trong cánh đồng hoang vu rậm rạp, rất nhanh không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Cửa thành nặng nề chầm chậm đóng lại.



- Công chúa, làm vậy có thể được chứ?



Tiêu Bột Yếu Hợp mặt mang vẻ sầu lo, đứng ở phía sau Dư Lê Yến khẽ hỏi.



Y hỏi như vậy không phải là không có đạo lý. Thành Khả Đôn nhiều binh mã như vậy nhưng lần này toàn quân xuất phát lại chưa tới 500 người. Mà những người này chưa hẳn là quân tốt chân chính, mà là Oát Lỗ Đóa và Ngõa Lý trước kia tạo thành phụ trach thủ hộ an toàn thự nha, duy trì trị an trong thành còn có thể, nhưng nếu một khi xảy ra chuyện, chỉ sợ không có tác dụng gì.



Binh lực hư không!



Thành Khả Đôn lúc này binh lực hoàn toàn hư không.



Điều này cũng khiến cho Tiêu Bột Yếu Hợp không thể không cảm thấy khẩn trương...



Dư Lê Yến cười cười:



- Bột Yếu Hợp, sứ giả Niêm Bát Cát kia ta không gặp.



Tuy nhiên cho ngươi một nhiệm vụ cùng với Cốt Na Lý cố gắng kéo dài thời gian, để hắn ta ở lại thành Khả Đôn thêm một ngày nữa.



Ta tuyệt đối sẽ không gả cho tên tiểu nhân Khuất Đột Luật kia.



Giọng điệu Dư Lê Yên nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa trong đó sự cứng rắn, mạnh mẽ.



Tiêu Bột Yếu Hợp vội chắp tay thi lễ:



- Công chúa yên tâm, ta tuyệt sẽ không phụ lòng nhờ vả của Công chúa, sẽ an bài chuyện này thỏa đáng.



- Ta mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.



Dư Lê Yến nói xong liền xoay người đi xuống thành.



Tiêu Bột Yếu Hợp nhìn bóng lưng của nàng, không khỏi thở dài.



Ai có thể nghĩ một cô gái lúc trước còn ăn ngon mặc đẹp trong hoàng cung mà nay lại gánh vác tương lai Đại Liêu?



Hy vọng lúc này đây công chúa lựa chọn không sai lầm!



***



Khi trở lại thự nha thì đã sau nửa đêm.



Dư Lê Yến sau khi trở lại phòng cũng không lập tức nghỉ ngơi mà bảo Mã Nhi Lư Phẩn nấu trà mã nãi, ngồi trong phòng lật xem “Lâm nha bản ký” vừa nghĩ đến đủ loại sự việc xảy ra.



Khuất Đột Luật này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đây!



Dư Lê Yến hiểu rất rõ dù gả cho Khuất Đột Luật thì Niêm Bát Cát cũng không thể hưng Liêu được.
Dư Lê Yến cúi đầu nhìn hàng chữ trên tờ giấy, đọc lên:



“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến



Hà sự thu phong bi họa phiến



Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm



Khước đạo cố tâm dịch biến



Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán



Dạ vũ lâm linh chung bất oán.



Hà như bạc hạnh cẩm y lang,



Bỉ dực liên chi đương nhật nguyện..."



(Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng;



Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay;



Ly Sơn dứt lời đêm trôi quá nửa, mưa đêm chuông vẳng chết chẳng oán hận



Đường Minh có bạc tình đến đâu, thì ngày đó vẫn còn thề làm chim liền cánh, cây liền cành)



- Không phải, ta sẽ không thay đổi thành như vậy!



Dư Lê Yến đọc xong bài thơ, không kìm nổi vò tờ giấy lại, khóc không thành tiếng.



Nếu yêu nhau vĩnh viễn giống như thời khắc mới quen, thì sẽ không xuất hiện câu chuyện xưa “Oán thu phiến” của Tiệp Dư. Nhớ năm xưa, lời thề non hẹn biển giữa Đường Minh Hoàng và Dương quý phi còn văng vẳng bên tai, nhưng tiếng mưa rơi trong gian nguy lại như tiếng oán thán.



Yến tử à, cô nói cô hy vọng giữ ta ở bên cô, nhưng có một ngày cô sẽ chán ghét ta, kết quả sẽ trở mặt thành thù.



Chẳng bằng giữ lại một ký ức tốt đẹp.



Cô có tiền trình của cô, ta có tương lai của ta, ít nhất trong ký ức chúng ta vĩnh viễn là khi ta và cô lần đầu gặp gỡ.



Đây là câu trả lời của Ngọc Doãn.



Nhưng đối với Dư Lê Yến thì lại vô cùng tàn nhẫn.



Đời người nếu mãi như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện phiền muộn?



Dư Lê Yến muốn hét to:



- Chúng ta sẽ không thay đổi như huynh nói!



Nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra thành lời. Cuối cùng Dư Lê Yến chỉ có thể gục xuống bên bàn, khóc nức nở.