Tống Thì Hành

Chương 181 : Yến tử, đừng khóc

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Sứ giả Niêm Bát Cát hưng phấn rời đi, đồng thời còn hứa hẹn:



Nếu Niêm Bát Cát có thể xuất binh đến Tuyên Đức, hiệp trợ Đại Liêu đạt được thắng lợi thì có thể cầu thân với Thiên Tộ Đế. Chỉ cần Thiên Tộ Đế đồng ý, về phía Công chúa sẽ không có vấn đề gì.



Từ đầu tới đuôi, vị sứ giả Niêm Bát Cát này chưa từng được gặp mặt Dư Lê Yến.



Ngẫm lại, dường như cũng có lý!



Bất kể thế nào, quốc chủ Đại Liêu hiện nay vẫn là Da Luật Diên Hi.



Mà bên trong thành Khả Đôn, Dư Lê Yến chỉ là Công chúa Thục quốc, Da Luật Tập Nê Liệt vừa chết, chỉ sợ nàng rất khó ổn định lại thế cục.



Cho nên, vị Công chúa Thục quốc này chỉ có thể nghe theo sự an bài của Da Luật Diên Hi.



Sau hai ngày ở thành Khả Đôn, sứ giả Niêm Bát Cát trở về phục mệnh Khuất Đột Luật.



Mà Khuất Đột Luật khi biết tin tức, tâm tình liền thả lỏng!



Ngược lại là chủ soái lãnh binh Niêm Bát Cát lại tỉ mỉ hỏi thăm tình huống thành Khả Đôn.



Khuất Đột Luật cười nói:



- Bát Lý tướng quân sao phải lo lắng, ta hiểu rõ nhất binh lực thành Khả Đôn.



Trước đây Da Luật Đại Thạch mưu phản, thành Khả Đôn tổn thất thê thảm và nghiêm trọng! Theo ta phỏng chừng, đêm đó quân tốt trong thành tử thương bốn năm trăm người.



Mà Oát Lỗ Đóa và Ngõa Lý chết cũng vô cùng thê thảm và nghiêm trọng, phỏng, đoán chừng trên ba trăm.



Tuy rằng sau này không biết Dư Lê Yến dùng biện pháp gì, chiêu hàng Hắc Sơn quân. Nhưng tính toán, binh lực cũng chưa quá hai ngàn.



Nay ta có năm nghìn hùng binh, sao sợ Dư Lê Yến?



Không được, cứ lải nhải như vậy cũng có chút phiền toái, xin Bạt Lý tướng quân xuất binh vượt qua Hắc Sơn.



Đến lúc đó Dư Lê Yến chắc chắn sợ hãi, ta sẽ tiếp tục phái người uy hiếp một chút, cô ta sẽ tự ngoan ngoãn cùng ta trở về Niêm Bát Cát.



Xuất binh đánh Tuyên Đức?



Đầu óc cô gái này có vấn đề sao? Bồ Sát Thạch Gia Nô đã phong tỏa Nhu Phục, Hoàn Nhan Lâu Thất không cần phải nói, chỉ cần ta không xuất binh thì có thể tiêu diệt được người Khắc Liệt và Uông Cổ, lúc đó hùng bá Mạc Bắc, ai dám hơn chúng ta?



Niêm Bát Cát và người nữ Chân đã đạt thành hiệp nghị?



Bát Lý ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Khuất Đột Luật nói cũng không sai, liền đồng ý theo cách nói của Khuất Đột Luật chuẩn bị xuất binh Hắc Sơn.



***
- Khuất Đột Luật, nhận ra đại gia Thạch Liệt ta không!



Áo bào trên ngựa tung bay, Kim bối đại hoàn đao trong tay vung lên vẽ một đường vòng tròn trên không.



Khuất Đột Luật chợt nghe bên tai tiếng kim hoàn rộn vang, tiếp theo đó đại đao đã đến trước mặt, phập một tiếng, đã chém gã thành hai đoạn.



Thạch Liệt đại gia?



Là ai!



Trong đầu Khuất Đột Luật hiện lên một ý nghĩ cuối cùng rồi thi thể mới ngã xuống đất, máu tươi lập tức nhuộm đỏ trên đất.



***



Đối với Dư Lê Yến mà nói, một đêm này không ngủ được.



Suốt một ngày, trong đầu nàng không ngừng hiện lên bài thơ mà Ngọc Doãn đã để lại: Cuộc đời nếu chỉ như lúc ban đầu mới gặp, thì sao có chuyện buồn đau…



Vì một câu thơ này mà Dư Lê Yến đã khóc suốt cả đêm.



Ngày hôm sau, thậm chí nàng cũng không đi tìm Ngọc Doãn mà mang theo Mã Nhĩ Lư Phẩn ra khỏi thành săn bắn.



Không bắt được con mồi nào cả nhưng tâm trạng nàng đỡ hơn. Khi trở lại thành Khả Đôn, bộ dạng Dư Lê Yến vô cùng thong dong.



Tuy nhiên trước mặt bộ khúc, biểu hiện của nàng như vậy chứng tỏ đã không coi Niêm Bát Cát là gì cả.



Thật sự không giữ lại được Tiểu Ất sao?



Nàng cầm bút, viết tên Ngọc Doãn, nước mắt lại rơi xuống.



Yến tử, đừng khóc!



Dư Lê Yến tự nói với mình: Ngươi gánh vác tương lai Đại Liêu, sao có thể yếu đuối như vậy?



Nhưng nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống tờ giấy.



Mơ mơ màng màng trời đã sáng.



Dư Lê Yến chợt nghe từ bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng hoan hô.



Nàng hơi sửng sốt, vội lau đi nước mắt trên mặt, bước nhanh ra khỏi phòng.



- Công chúa, Hắc Sơn đại thắng, Hắc Sơn đại thắng... Ất Thất Di Lý Đại tướng quân thắng, Niêm Bát Cát toàn quân bị diệt!