Tống Thì Hành

Chương 185 : Tặc lỗ sơn (1)

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


- Huynh là Tiểu Ất?



Vốn rất qua loa đơn giản giới thiệu mình, Ngọc Doãn hoàn toàn không ngờ lại làm cho Liễu đại quan nhân liền kinh ngạc...



Liễu Thanh hô đứng dậy, suýt chút nữa làm ngã cái ghế dưới người.



Y chỉ vào Ngọc Doãn, kinh ngạc bất ngờ hô:



- Quả nhiên là Tiểu Ất, lúc nãy nói chuyện thấy quen mặt, nhưng không ngờ... Ha ha, đây đúng là... có thể ở đây gặp đường đường Khai Phong đệ nhất Kê cầm, đúng là phúc phận ta, phúc phận của ta.



Y kích động như vậy làm Ngọc Doãn bối rối!



- Đại quan nhân hay là nhận nhầm người rồi.



- Không sai đâu, Tiểu Ất chính là Ngọc Giao Long phố Mã Hành.



- Điều này... chẳng qua là biệt hiệu lúc trước đây Ngọc Doãn làm chuyện hồ đồ, ba chữ Ngọc Giao Long thật sự không đảm đương nổi.



- Sao đảm đương không nổi?



Liễu Thanh vui vẻ



- Lúc Tiểu Ất chơi đàn ở chùa Đại Tướng Quốc, ta cũng từng thấy qua, chỉ là lúc đó hơi xa, cho nên không thể nhìn thấy rõ. Sau này Tiểu Ất chơi đàn lần thứ hai ở phố Mã Hành, ta cũng bỏ lỡ, vì thế còn hối hận không ngừng. Kê Cầm của Tiểu Ất thật sự có thể nói tuyệt nhất Đông Kinh. Mà trước đây Tiểu Ất giải từ cho Lý nương tử, càng như tiếng sấm bên tai.



Đáng tiếc, không được tận mắt thấy phong thái lúc ấy của Tiểu Ất.



Ngọc Doãn hồ đồ rồi!



Hắn có thanh danh này ở phủ Khai Phong lúc nào?



Không sai, trước đây quả thật hắn là vì kê cầm mà nổi tiếng Đông Kinh. Nhưng nếu nói để Liễu Thanh thất thố như vậy, lại không có khả năng lắm.



Ngay lập tức Ngọc Doãn vội hỏi nguyên do, Liễu Thanh vô cùng phấn chấn bảo tiểu nhị mang rượu thịt lên mới tỉ mỉ nói với Ngọc Doãn.



Lại nói, Liễu Thanh này ở phủ Khai Phong cũng xem là một phú hộ.



Gã ở đường sông Biện có một cửa hiệu chuyên buôn bán một số đặc sản Tây Vực, và một số đồ chơi kỳ quái hiếm lạ, ví dụ như những vật phẩm đá kỳ quái Tây Vực. Thường thường là khách nhân cần cái gì, gã buôn bán cái đó. Cửa hiệu đó của gã gọi là Liễu Gia Trân Kỳ. Ngọc Doãn đúng là có chút ấn tượng, chỉ là trong trí nhớ Ngọc Doãn, cửa hiệu đó hàng năm không mở cửa, ngẫu nhiên có mở cửa, cũng là lác đác vài khách nhân, vô cùng vắng vẻ. Nhưng dựa theo cách nói của Liễu Thanh, cửa hiệu đó chính là một năm không khai trương, khai trương kinh doanh ăn một năm.



Gã ở Tây Vực rất có môn lộ, thậm chí còn nắm bắt một số thương lộ Hắc Hãn quốc.



Vật kinh doanh thường là cá nhân làm ra, cái gọi là Liễu Gia Trân Kỳ kỳ thật chính là một cái vẻ bề ngoài mà thôi.


- Nếu là đồng hành, gặp phải phiền phức Tiểu Ất quyết sẽ không khoanh tay đứng nhìn.



Chỉ là đi đường vòng thật có thể tới Đông Kinh sớm một chút?



Liễu Thanh nói:



- Phủ Hà Nam nói là phong đường 5- 6 ngày, Nhưng Tiểu Ất phải biết, 5- 6 ngày này sẽ gây ra hỗn loạn như thế nào. Tới lúc đó cho đi, cũng không tránh sẽ gặp phải kiểm tra. Nhiều người thế này xếp hàng đi qua, chỉ sợ cũng phải trậm trễ thời gian.



Nếu đi Nhữ Châu, nhiều nhất bảy ngày nhất định có thể tới Khai Phong



Trên đường có thể sẽ tăng thêm chút tiền thuế. Nhưng Tiểu Ất cũng đừng lo lắng, một chút tiền thuế, để ta trả...



Người này thật đúng là “Bất Lận”



Được một bảo tiêu miễn phí, ngươi chỉ bỏ ra một chút tiền thuế sao?



Ngọc Doãn trong lòng cười một tiếng, trầm ngâm một lát, ngược lại cảm thấy như vậy cũng tốt.



Thay vì cùng bị ngăn ở trấn Từ Giản, chi bằng cùng Liễu Thanh đi vòng Nhữ Châu đi tới Đông Kinh.... ít nhất có thể đuổi kịp trước khi hoa Đồ Mi rơi hết sẽ tới được Khai Phong.



- Nếu Bất Lận huynh không chê ta liên lụy, Tiểu Ất vô cùng cảm kích.



Liễu Thanh vừa thấy Ngọc Doãn gật đầu, cũng nhất thời vui mừng.



- Vậy sáng mai, cùng Tiểu Ất lên đường.



***



Ăn xong thì đã gần đên giờ Hợi.



Ngọc Doãn đi một ngày đường quả thật có chút mệt mỏi, liền từ chối không còn sức để tiếp rượu nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.



Tiểu nhị trong điếm làm việc rất có trách nhiệm, nước nóng tắm vẫn bảo đảm. Ngọc Doãn thay đổi quần áo, ngâm mình vào bồn nước nóng, vô cùng thoải mái. Hắn nhắm mắt lại trong thùng tắm, chỉ nhô đầu lên trên mặt nước, suy nghĩ cẩn thận những lời mà Liễu Thanh vừa nói, càng cảm thấy sự việc có chút kỳ quái.



Quân Sứ và Lang tướng đều là chức quan không cao, là quan quân của cấm quân.



Mà chết một hai người thì thôi, nhưng lại chết nhiều người như vậy, không nói có chút kỳ lạ, ai mà tin chứ?



Hai tay vốc nước hất len mặt.



Thoạt nhìn thành Khai Phong nay cũng là một mạch nước ngầm cuồn cuộn rồi!