Tống Thì Hành

Chương 184 : Con đường phía trước không thông

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Nói đến Hàm Cốc, tất nhiên sẽ nhớ tới câu chuyện Lão tử xuất Hàm Cốc, Tây Nhập Lưu Sa.



Nhưng trong lịch sử Hàm Cốc Quan tổng cộng có ba quan. Lão tử xuất Hàm Cốc, Hàm Cốc quan tử khí đông lai, là xây dựng thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, thống nhất gọi là Tần Quan. Sau này năm 184 công nguyên, Hán Lâu Thuyền tướng quân Dương Phác tu sửa huyện Tân An phía đông Hàm Cốc Quan thành một tòa thành trì, mọi người gọi Hàm Cốc Quan đời Hán, nhưng sớm đã phá bỏ, chỉ còn lại quan môn sụp đổ. Ghi chép miêu tả toà thành quan này trải qua ngàn năm, cho nên trải qua mưa gió cùng với hưng suy thay đổi.



Thời kỳ Tam quốc tương truyền Tào Tháo chinh phạt Trương Lỗ Mã Siêu, vì nhanh chóng vận chuyển binh mã lương thảo, trong ba mươi dặm đông bắc Linh quốc hậu thế, mở con đường hiểm trở, xây dựng quan lầu. Do cách Tần Quan không xa, lại thuộc phía tây Hán Quan, cho nên gọi là Tân Quan.



Từ đó vể sau Tân Quan trở thành con đường chính đông tới Lạc Dương, tây giáp Trường An...



Hàm Cốc tam quan sau này mới có.



Tháng 6 đã gần hết, hoa núi dần dần điêu linh.



Trấn Từ Giản cách Tây Kinh Lạc Dương không xa, ngựa xe đông nghịt vô cùng náo nhiệt.



Sắc trời đã tối, Ngọc Doãn vất vả mệt mỏi cưỡi Ám Kim gầy yếu đi. Xa xa nhìn thấy ngọn đèn dầu sáng trưng trong trấn Từ Giản, hắn không khỏi thở dài một hơi xoay người xuống ngựa nắm lấy dây cương chậm rãi đi về hướng trạm kiểm soát của trấn Từ Giản.



Rời khỏi thành Khả Đôn đã gần một tháng.



Bên tai vẫn văng vẳng tiếng gọi bi thương của Dư Lê Yến dưới ánh trăng.



Ngọc Doãn lúc đó là thiếu chút nữa không kìm được chạy ra gặp Dư Lê Yến, nhưng hắn biết chỉ cần hắn xuất hiện thì khó bỏ đi.



Yến Nô là vợ của hắn



Nhưng Dư Lê Yến cũng là sau khi Ngọc Doãn trùng sinh lần đầu tiên yêu đương thật sự.



Nếu nói hắn không thích Dư Lê Yến? Vậy thuần túy là nói dối.



Nhưng hắn có trách nhiệm của hắn, gốc rễ của hắn ở Khai Phong, trong cơ thể hắn chảy huyết mạch của người Tống. Hắn không phải Nhậm Đắc Kính đó, càng không thể khom lưng khúm núp ... hắn là Ngọc Tiểu Ất, Từ giây khắc hắn trùng sinh, vận mệnh của hắn chính là liên kết chặt chẽ với Khai Phong, với thê tử hắn, bạn bè của hắn kết cùng một chỗ.



Ngọc Doãn trong lòng rất rõ, nếu sống cùng với Dư Lê Yến, hắn sẽ rất sung sướng vui vẻ.



Nhưng hắn không thể, vì trong người của hắn vẫn lưu giữ tính cố chấp, bướng bỉnh của kiếp trước để lại.



Cho nên Ngọc Doãn nhất định phải trở về!



Ông trời mới biết sách sử hậu thế có ghi chép quyết định của hắn thế nào.



Nhưng Ngọc Doãn cũng không hối hận.... về tới phủ Khai Phong, hắn phụ lòng một người là Dư Lê Yến. Nhưng nếu ở lại Liêu quốc hắn phản bội chính là vợ của hắn, bằng hữu của hắn! Quyết định như vậy có lẽ đối với Dư Lê Yến mà nói không xem là công bằng, nhưng Ngọc Doãn nhất định phải làm như vậy.


- Con đường hướng về Lạc Dương rõ ràng đã bị phong kín rồi, cũng không nói với ta một tiếng, hại mình phí công rồi, lại phải trở về.



Tuổi của người đàn ông béo lùn ước chừng hơn ba mươi tuổi.



Màu da đen, khuôn mặt tròn tròn, thoạt nhìn thịt đôn đôn, rõ ràng là một người phong trần, nhưng khó che giấu dáng vẻ phúc hậu đó. Con mắt có chút nhỏ, lúc cười lên thì trở thành một đường dài, râu hình chữ bát, vừa mở miệng thì đặc sệt khẩu âm Đông Kinh.



Ngọc Doãn dừng đũa, trong lòng chợt nghĩ ngợi, sao phong con đường tới Lạc Dương?



- Trước tiên chuẩn bị cho ta căn phòng, quy tắc cũ, một gian phòng thượng hạng, ba giường. Đúng rồi, bảo người giúp việc quan tâm hàng hóa một chút, chờ lúc bọn tiểu nhị đi vào, thì chuẩn bị một chút thức ăn. Vất vả cả ngày, cái bụng ta cũng đói rồi, mang rượu thức ăn ngon lên.



Tên này nói ra rõ ràng chính là ông chủ.



Lúc Ngọc Doãn đang nghĩ ngợi, lại thấy tiểu nhị đó dẫn Liễu đại quan nhân đó đi tới trước mặt.



- Khách quan, hôm nay làm ăn rất tốt, không có bàn, có thể ngồi chung một bàn không?



Ngọc Doãn cười gật đầu:



- Vậy cũng được, ta cũng ăn sắp xong rồi.



Liễu đại quan nhân nghe Ngọc Doãn mở lời, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười, ngồi đối diện Ngọc Doãn:



- Ta tên Liễu Thanh, nghe khẩu âm của huynh đệ hình như cũng là người Khai Phong à?



- Đúng vậy.



Ngọc Doãn cười cười, khoát tay mời Liễu Thanh ngồi xuống.



Liễu Thanh quét nhìn đống chén dĩa hỗn độn trên bàn, liền hỏi:



- Huynh đệ khẩu vị tốt thật, ra ngoài có thể ăn là phúc.



- Đúng rồi, dám hỏi đại danh huynh đệ?



Thoạt nhìn vị Liễu đại quan nhân này vẫn rất quen thuộc.



Ngọc Doãn đúng lúc cũng muốn hỏi thăm một chút chuyện phong lộ, thế là hướng về Liễu Thanh chắp tay, thưa dạ nói:



- Ta tên ngọc Doãn, nhà ở bên cạnh Quan Âm viện. Đại quan nhân cứ gọi ta là Tiểu Ất là được, đang muốn xin đại quan nhân chỉ giáo một điều.