Tống Thì Hành

Chương 189 : Tướng quân khí tiết cao thiên cổ

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Ai cũng không ngờ, phỉ thủ lại không có để ý Liễu Thanh, ngược lại hỏi ra vấn đề như vậy.



Liễu Thanh sửng sốt!



Ngọc Doãn cũng hồ đồ...



- Ngọc Doãn này ở Đông Kinh.



Giữa lúc nói chuyện, Liễu Thanh dùng tay chỉ Ngọc Doãn:



- Tiểu Ất tuy xuất thân phố phường, nhưng là một kỳ tài, không những tin thông âm luật, am hiểu thi từ, càng là một tay chơi đấu vật giỏi, một tay viết chữ đẹp, thư văn trước đây của Tiểu Ất được khen ngợi khắp cả thành.



Ngọc Doãn cũng không biết, cũng không có hỏi qua Liễu Thanh bây giờ thanh danh của hắn như thế nào.



Bây giờ nghe Liễu Thanh nói như vậy, trong lòng hắn trước tiên là sửng sốt, liền lập tức cười khổ lắc đầu. Tiến lên một bước, thưa dạ với phỉ thủ đó.



- Ta từ Quan Trung đến, dọc đường thấy cảnh hoang tàn khắp nơi.



Cố lòng nảy sinh cảm xúc, làm bài dân ca này, ngược lại làm hảo hán chê cười.



Trùng sinh lâu như vậy, Ngọc Doãn đã học biết da mặt dày.



Hắn vừa đứng ra làm phỉ thủ đối diện cũng ngạc nhiên. Trước đó đánh nhau với Ngọc Doãn biết thân thủ của người trước mắt này cũng không thua kém gã, đặc biệt là thân thể quái lực đó, cùng hai với nắm quyền lực lượng, đều không phải là nhỏ. Nếu không phải lúc nãy binh khí không thuận tay, Ngọc Doãn cũng chưa chắc thua gã.



Quan trọng hơn là lúc nãy vô cùng hỗn loạn nhưng biểu hiện của Ngọc Doãn lại cực kỳ bình tĩnh, tuyệt không phải một người bình thường có thể có. Thậm chí trùm thổ phỉ tin tưởng, Ngọc Doãn đã từng trải qua chiến trường.



- Bài hát đó là của ngài làm? Không biết tên gì?



- Ha ha, nhạc tên Sơn Pha Dương, còn về tên từ chi bằng cứ gọi là Lỗ Sơn Hoài Cổ, thế nào?



- Lỗ Sơn Hoài Cổ à?



Phỉ thủ nghĩ ngợi, đột nhiên cười.



- Lỗ Sơn nhỏ nhoi, vẫn đảm đương nổi Đồng Quan lộ trong núi sông!



- Nhưng tiên sinh có thể làm ra bài hát hay này, nghĩ ra cũng là người có đại tài. Lúc nãy là Bá Viễn thất lễ, xin thứ tội.



Người này tên Bá Viễn?



Rõ ràng là biểu tự, không phải tên họ.



Chỉ là Ngọc Doãn lại không tiện hỏi nhiền, liền mỉm cười, hướng về người đó chắp tay.



- Chẳng qua thằng khốn kia lúc nãy nói cho tiền mãi lộ. Lại muốn hỏi thử, có thể trả bao nhiêu tiền mãi lộ?



Phỉ thủ đột nhiên chuyển đề tài, khẩu khí nhất thời tỏ ra không giống lúc nãy.



Liễu Thanh ngẩn ra, chợt cười khổ nói:
Ngọc Doãn kiếp trước từng tham quan lăng mộ Ngưu Cao ở động Tử Vân trên trên Hà lĩnh Hàng Châu.



Lúc đó khắc sâu trong trí nhớ của hắn không gì sánh được đó là bài “Điếu Ngưu Cao mộ” .



Thi vận: tướng quân khí tiết cao thiên cổ, chấn thế anh phong bạn Ngạc Vương



Ngạc Vương này chính là Nhạc Phi.



Đột nhiên Ngọc Doãn cảm giác có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại có kính nể vô hạn.



Dương Tái Hưng đã tới rồi, bây giờ xuất hiện Ngưu Cao.



Đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, Ngọc Doãn suy nghĩ một lát sau đó hỏi:



- Bá Viễn, bên huynh bây giờ có bao nhiêu người?



- Ngoại trừ những huynh đệ này, còn có già yếu phụ nữ trẻ con, hơn trăm người.



Ngọc Doan lộ ra vẻ khó xử, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên xoay người đi tới bên cạnh Liễu Thanh.



- Đại quan nhân, trong nhà có ruộng tốt.



- Hả?



Liễu Thanh ngẩn ra, nhưng cũng không có che dấu, liền thấp giọng nói:



- Bên đồi Mưu Lạc chính là chút điền sản. Nhưng ta rất ít đi tới, đều là bảo người đi tới xử lý.



- Có một chút là bao nhiêu?



- Cái này..... sáu bảy trăm mẫu đất cũng là có.



Tên này quả nhiên là nhà giàu sáu bảy trăm mẫu đất! Đó chính là đất đai dưới sự cai trị của phủ Khai Phong Đông Kinh, ngươi lại sáu bảy trăm mẫu, mà còn nói “có chút điền sản”. Làm người như ta cả một mẫu đất cũng không có, sao có thể chịu nổi?



- Đại quan nhân cho rằng Ngưu Cao này thế nào?



Liễu Thanh gãi đầu, hạ giọng nói:



- Nghe hắn nói thìđúng ra là hảo hán có tình nghĩa.



- Nếu đã như vậy, sao không giữ hắn bên cạnh?



-Thân thủ của Bá Viễn sợ là không kém Tiểu Quan Tác thành Khai Phong. Nếu có hắn giúp đỡ, đại quan nhân sau này hành thương, ngoài có Cửu Lang thu xếp, trong có Ngưu Cao bảo vệ, có thể nói không chút sơ sót. Chỉ là không biết đại quan nhân có ý định này không?



- Ý của Tiểu Ất là bảo ta lưu giữ giúp đỡ những người này?



Liễu Thanh chau mày, đôi mắt nhỏ xoay tròn đảo quanh, trong lòng liền làm động tác tính toán.