Tống Thì Hành

Chương 190 : Vì mưu đồ Tĩnh Khang

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Tĩnh Khang sắp đến rồi!



Trước khi trận tai ương đó tới, Ngọc Doãn hy vọng có thể có sức lực tự vệ nhất định.



Mặc kệ hắn có thể tìm được người có thể làm hắn thăng quan tiến chức không, cũng nhất định phải có năng lực có thể bảo vệ mình trước.



Ngày phá thành Khai Phong, những tinh anh xã hội này kỳ thực chưa chắc sẽ gặp nhiều liên lụy, vĩnh viễn xui xẻo chính là bá tính bình thường giống như Ngọc Doãn bây giờ. Cho nên Ngọc Doãn phải có năng lực nhất định, bảo vệ người nhà và bạn bè của hắn.



Chỉ là, năng lực bây giờ của Ngọc Doãn thật sự là quá nhỏ.



Trước đây hắn ở Đoạn Bi Câu chiêu gọi nhân vật như Vương Mẫn Cầu và Hoắc Kiến đã là năng lực cực hạn của hắn.



Chính là lần này từ thành Khả Đôn mang về 7000-8000 quan, nghe thì con số không nhỏ, nhưng trong cái đô thị lớn như Khai Phong, lại đáng là gì? Không nói, chính của cải của Liễu Thanh trong tay nắm giữ đều hơn xa không thể Ngọc Doãn có thể so sánh.



Mười mấy người có thể nuôi được, một hai trăm người hắn có thể nuôi nổi không?



Chỉ nói ăn uống thôi thì có thể làm hắn cảm thấy đau đầu.



Ngưu Cao, nhất định phải lôi kéo.



Nhưng nghe cách ăn nói của gã, nếu không thể giải quyết thích đáng những hương thân của gã, Ngưu Cao quyết không thể dễ dàng rời khỏi Lỗ Sơn.



Ăn uống của hơn một trăm người, tuyệt không phải Ngọc Doãn bây giờ có thể đảm đương nổi.



Càng huống hồ một khi di chuyển, hộ quán của hơn trăm người cũng là vấn đề. Phiền phức lớn... không sai, Tiếu Khôn Tiếu Áp ti phủ Khai Phong Ngọc Doãn quen, cho dù chính Tiếu Khôn ra mặt, không chừng cũng giải quyết không được hộ quán của hơn trăm người này.



Phương diện này phiền phức liên can quá nhiều quá nhiều.



Có phủ Khai Phong, còn có Nhữ Châu, Lỗ Sơn...



Ngọc Doãn một đồ tể nhỏ nhoi, sao có thể giải quyết vấn đề lớn như vậy?



Hơn nữa, hắn một đồ tể nhỏ nhoi, nuôi một hai trăm người, điều này lan truyền ra, sợ không cần quân Kim đánh tới, người của phủ Khai Phong sẽ lập tức đến gây sự với hắn. Quan gia đối với nhân gian xem là phóng túng, nhưng không có nghĩa là có thể cho người ta kết bè kết đảng.



Ngày xưa Tống Giang ở Đông Kinh đã rước lấy phiền phức ngập trời, Quan gia sao có thể không để ý những chuyện này?



Nhưng, Ngọc Doãn giải quyết không được vấn đề này, có người có thể giải quyết.



Ví dụ như nói: Liễu Thanh!



Đừng thấy Liễu đại hộ ở Khai Phong thanh danh không nổi, nhưng là phú hào ẩn hình. Tầng lớp tiếp xúc của gã cũng đều là những quan lại quyền quý, cho dù không tới mức độ tay mắt thông thiên, cũng là môn lộ rất nhiều. Những điều trên đối với Ngọc Doãn mà nói rất nhiều phiền phức, đối với Liễu Thanh mà nói lại không tính là chuyện lớn. Thử nghĩ một phú hào có thể một năm thu vào một trăm ngàn quan, không có chút thủ đoạn thì sao có thể?
Tuy Ngưu Cao có chút kiêu ngạo, nhưng trước mặt Ngọc Doãn, vẫn là tự giác cúi thấp đầu.



Ngọc Doãn cười với gã, nhẹ nhàng vuốt cằm.



Ý đó rõ ràng là nói với Ngưu Cao: Đừng lo lắng, người này là có bản lĩnh này.



- Nếu thật như vậy, Ngưu Cao dẫn 184 người già trẻ thôn Ngưu gia cảm tạ đại quan nhân khẳng khái tương trợ.



Gật đầu của Ngọc Doãn làm Ngưu Cao lập tức yên tâm.



Gã lui lại sau một bước, hướng về phía Liễu Thanh vái chào, làm Liễu Thanh không kìm được cười to thoải mái.



- Bây giờ có Bá Viễn giúp ta, sau này ta còn sợ kẻ tiểu nhân nữa sao?



Nói xong, Liễu Thanh xoay người nói với Ngọc Doãn:



- Nếu không phải Tiểu Ất nghĩ ra cách tốt như vậy, ta còn không chiêu được nhân tài như Bá Viễn. Người đâu, lấy 300 quan đến.



Có gia đinh dâng ngân lượng lên, hai tay đưa cho Liễu Thanh.



Lại nói, từ năm đầu Bắc Tống, để thuận tiện giao hàng, nhân gian liền xuất hiện “giao tử” (một loại tiền giấy cổ), tiền giấy như vậy tiện lợi cho mang theo. Ở đô thành và những nơi khác, có cửa hiệu giao tử chuyên môn chuẩn bị cho thương nhân, nhưng chủ yếu là dùng gửi tiền và lấy tiền, cho nên giao tử này cũng không thể làm tiền lưu thông. Tới năm Thiên Thánh Nguyên Nhân Tông, thì có triều đình đặt ra vụ giao tử Ích Châu, bố trí viện sao giấy, cải cách khuyết điểm, xem loại tiền tệ giao tử này chính là hình thức liệt vào nhà nước.



Nhưng giao tử lúc đó chủ yếu tập trung ở nội cảnh Tứ Xuyên, vẫn chưa lưu thông cả nước.



Đến nguyên niênĐại Quan, Tống Huy Tông lại sửa “giao tử” thành “tiền dẫn”. Nhưng do tiền dẫn không ngừng làm giả, không đổi được, cũng tùy ý tăng phát, thế cho nên tiền giấy liên tục thêm mấy năm giảm thấp. Sách sử ghi chép tới thời kỳ Nam Tống Gia Định, mỗi xâu tiền dẫn chỉ đáng một trăm gian, còn nữa năm Tuyên Hòa, tiền dẫn này tuy chưa giảm giá trị kinh khủng như vậy, đã không được thương nhân xem trọng.



Rất nhiều thương nhân, người xuất hành, biết dùng đồng tiền đổi ngân lượng, thuận tiện mang theo.



Kết quả ngân lượng giá trị 300 quan đó làm Ngưu Cao nhất thời bối rối.



Liễu Thanh cười ha ha nói:



- Bá Viễn có thể bảo người đổi những bạc này thành tiền đồng, mang về trước để các hương thân yên tâm.



Sau khi ta trở về Đông Kinh lập tức lo liệu chuyện này.



Chờ sau khi hộ quán ổn thỏa, ta liền bảo Cửu Lang đi tìm huynh. Tới lúc đó các người cầm hộ quán đi huyện phủ làm điều lệ, thì có thể đi khắp nơi Đông Kinh. Ta sắp xếp như vậy không biết Bá Viễn hài lòng không? Nếu có yêu cầu, cứ nói ra.



Nhìn bản lĩnh của Liễu Thanh, Ngọc Doãn cũng bất giác liên tục gật đầu...