Tống Thì Hành

Chương 191 : Hoa Đồ Mi rơi Ngọc Lang trở về (1)

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Tháng 6, hoa dại nở rực.



Bất kể bên ngoài là thế nào, nhưng vừa vào hạ trị Phủ Khai Phong liền lập tức cảm nhận được sự phồn hoa khác biệt.



Hoa dại ven đường nở rộ, đủ mọi màu sắc, rải khắp mặt đất.



Gió sông từ trung du Hoàng Hà thổi đến, xua tan không khí nóng bức bầu trời Đông Kinh, mát mẽ sảng khoái, cảm thấy vô cùng dễ chịu.



Đằng trước xa xa, có thể nhìn thấy Tây Thủy Môn.



Tường thành cao dày kiên cố, dưới ánh mặt trời lộ ra khí thế hùng hồn.



Trên đường xe ngựa qua lại như nước chảy, tạo ra bức tranh bừng bừng sức sống.



Ngọc Doãn dắt ngựa, theo dòng xe chầm chậm đi. Hắn vừa hít thở không khí quen thuộc mà hơi xa lạ, vừa có một loại kích động của nỗi nhớ nhà như dao cắt. Cách biệt ba tháng, không biết trong nhà vẫn bình yên không? Yến Nô lúc này đang làm gì?



Là ở trong cửa hàng phố Mã Hành bận rộn? Hay là đang vất vả làm lụng trong xưởng thịt chín.



Cũng có thể đang ngồi trong tiểu viện yên tĩnh nhà mình may vá quần áo, chờ đợi mình trở về?



Trong lòng không khỏi có một loại cảm thụ ngọt ngào. Mưa gió thành Khả Đôn sớm đã cách xa. Đối với Ngọc Doãn mà nói, cái tiểu viện tọa lạc bên cạnh Quan Âm viện mới là nhà thật sự của hắn. Khoảng cách Tây Thủy Môn càng gần, thì càng có loại mệt mỏi của người xa quê trở về. Bên cạnh Liễu Thanh và Ngọc Doãn cùng sóng vai đi, nhìn Tây Thủy Môn, trong mắt lóe ra kích động.



Về nhà rồi, cuối cùng về nhà rồi!



- Tiểu Ất lần này trở về có dự định gì?



- Trước mắt không có dự định gì đặc biệt, trước tiên sắp xếp ổn thỏa rồi hãy nói.



- Nếu có rảnh, thì tìm ta .... Ha ha, ta bình thường ở trong nhà trong thành. Nếu không thấy ta ở đó, có thể bảo người đi bên Mưu Đà tìm ta. Điền trang của ta ở Mưu Đà, cảnh sắc coi như không tệ. Thế này nhé, lúc trung thu, Tiểu Ất đến ngắm trăng, chúng ta có thể đối nguyệt, cũng có thể gọi là một chuyện tao nhã, huynh thấy thế nào?



Liễu Thanh tỏ ra rất nhiệt tình, Ngọc Doãn cũng không cự tuyệt.



Thế là liền gật đầu nhận lời, hai người hẹn ước thời gian, rồi chuẩn bị chia tay.



Ngọc Doãn phải về nhà, Liễu Thanh cũng phải dọn hàng, còn đưa thiên sơn tuyết liên tới trong phủ Đường Khác, không khỏi phải bận rộn một thời gian.



Ngoài ra, hộ quán của 184 người thôn Ngưu gia, cũng phải giải quyết.



Liễu Thanh nói là không phiền phức, nhưng Ngọc Doãn cũng biết, chuyện này phải bắt đầu làm, chính là không có đơn giản như tưởng tượng.



Dù sau quan hệ di chuyển gần 200 nhân khẩu, tất nhiên phải có phối hợp mức độ nhất định.



Phủ Khai Phong, Kinh Tây Bắc lộ phủ Hà Nam và quan phủ địa phương Lỗ Sơn, ba hệ thống quan liêu vận chuyển, không dễ dàng như vậy.



Đương nhiên rồi, có tiền có thể sai ma khiến quỷ.




- Lúc nãy canh gác rồi, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi... Con mẹ nó, tối còn phải tiếp tục canh gác, không tự tại như Phong tam lang, cũng không biết, phải tới khi nào mới kết thúc.



Phong Huống đầu tiên là chắp tay với Ngọc Doãn, rồi sau đó hạ giọng nói:



- Tiểu Ất ca, gần đây bên ngoài tin đồn nhiều, đừng gây chuyện thị phi gì nhé. Sau khi vào đêm, vẫn ít ra ngoài là tốt hơn... Thời gian trước xảy ra chuyện lớn, nên phải siết chặt thời gian một chút.



Sau đó, y nói với Thạch Tam:



- Không chừng thêm khoảng mười ngày nữa, Điện tiền ti sẽ thu lại trạm kiểm soát.



Nhưng bên Tam ca có thể còn phải vất vả ít ngày. Trước đây tiểu đệ nghe Thôi Ngu Hầu nói không chừng phải lui lại tới trước sau Trung Thu.



Thạch Tam nghe xong lập tức vẻ mặt buồn khổ.



- Con mẹ nó, thật là phiền phức.



- Đúng vậy... nhưng huynh cũng phải thông cảm một chút mới được.



Mấy tháng nay liên tiếp rất nhiều người bị giết, hiện nay trong quân lòng người bàng hoàng. Nếu không phải Quan gia hạ lệnh không được nhiễu dân quá đáng, nói không chừng còn cấm đi đêm trong thành rồi. Cố gắng nhẫn nhịn chút nữa, qua hai tháng là ổn thôi.



- Nhưng chuyện Điện tiền ti sao phải khiến những quân phố chúng ta chứ?



Phong Huống cũng bất đắc dĩ nói:



- Cái này, huynh đi tìm Cao Thái úy đi.



Thạch Tam mặt tối sầm:



- Phí lời, nếu ta có thể trước mặt Thái úy nói ra, vậy đến phiên bị người ta đuổi về, có khi còn không được làm quân phố nữa ý chứ. Bỏ đi bỏ đi, với với ngươi cũng vô dụng, Tiểu Ất cùng là vừa về tới, ta tiễn huynh ấy về trước.



Đợi qua hai ngày nữa rảnh, lại tìm ngươi uống rượu.



- Được, vậy lúc đó chờ Tiểu Ất ca các huynh cho gọi.



Phong Huống rất ra dáng một tiểu quan quân quay người hô một tiếng, một nhóm quân tốt lập tức cho thông hành



Sau khi Ngọc Doãn trong mơ hồ cùng Thạch Tam vào Hạp Lư Môn, cố nhịn, không có hỏi vềPhong Huống kia. Người ta thoạt nhìn có vẻ rất thân quen với mình, nếu hỏi Thạch Tam thì thật không hay lắm. Lúc nãy nghe khẩu khí của Phong Huống nói chuyện với mình, nói vậy chắc hẳn Yến Nô cũng không xa lạ đối với Phong Huống này.



- Tam ca, huynh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đang yên lành làm quan coi ngục tự nhiên lại làm lại quân phố vậy?



Thạch Tam cười khổ một tiếng:



- Nói ra cũng đơn giản, trong nha môn đến một Cung Áp ti, không hợp với Tiếu Áp ti lắm. Vốn không liên can gì với ta, nhưng hai vị Áp ti đấu đá nhau, tiểu quỷ ta gặp họa, bị Cung Áp ti tìm soi mói, liền đuổi ra ngoài... Sau đó không những trở lại làm quân phố, còn bị điều đến ngoài thành canh giữ.