Tống Thì Hành

Chương 192 : Hoa Đồ Mi rơi Ngọc Lang trở về (2)

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Chiến tranh của người phụ trách văn thư, không kém hơn đấu tranh của giới quan trường.



Có lúc, các quan lão gia có lẽ còn phải nói bản lĩnh trên mặt mũi, nhưng giữa người phụ trách văn thư, lại là càng trắng trợn, vật lộn không chút mảy may che dấu. Trong tình huống này, mỗi người bên cạnh người phụ trách văn thư, đều có thể gặp phải liên can.



Thạch Tam là đi theo Tiếu Khôn nên được cởi bỏ thân phận quân phố, trở thành quan coi ngục.



Bây giờ vì có quan hệ Tiếu Khôn mà lại bị người ta bắt lột da quan coi ngục, lại biến thành quân phố...



Điều này chẳng phải chứng minh Cung Áp ti chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh đấu với Tiếu Áp ti? Ừ, thật ra rất có khả năng!



Cũng có thể là Tiếu Khôn lấy tiến làm lui?



Thủ đoạn trên quan trường tầng tầng lớp lớp, nói ra thật sự quá nhiều.



Ngọc Doãn cũng không rõ rốt cuộc là tình hình gì, dù sao cuộc tranh đấu giữa hai vị Áp ti này cũng tới lượt hắn quan tâm.



Nhưng thấy Thạch Tam vẻ mặt suy sụp, Ngọc Doãn lại có chút không đành lòng.



- Vậy Tam ca có dự tính gì không?



Thạch Tam thở dài:



- Có thể có dự tính gì? Chỉ là không như ý mà thôi.



- Chẳng lẽ Tam ca không đi cửa sau tìm Áp ti?



Thạch Tam hơi sửng sốt, lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt nói:



- Ta bị đuổi ra, lại đi tìm Tiếu Áp ti có ích lợi gì?



Người này quả nhiên là thẳng tính, Ngọc Doãn bất giác cười khổ.



- Tam ca, Tiếu Áp ti bây giờ có thất thế không?



- Không rõ lắm.



- Huynh phải qua lại một chút mới phải, mời Tiếu Áp ti đi uống rượu, cũng đỡ hơn bây giờ ở đây không làm gì. Huynh là người của Tiếu Áp ti, Cung Áp ti đến đương nhiên sẽ nhắm vào huynh. Nhưng bên Tiếu Áp ti cũng không nói bỏ mặc huynh, ông ấy ở vị trí này rất nhiều năm, sao Cung Áp ti mới đến thì có thể trong thời gian ngắn ngủi khống chế được? Huynh phải qua lại nhiều mới được... Nếu không Tiếu Áp ti đó sẽ cảm thấy huynh xem thường ông ấy, nói không chừng Tiếu Áp ti đang chờ huynh qua lại, sau đó vạch kế cho huynh. Nhưng huynh càng không đi, ông ấy sẽ nghĩ thế nào? Chẳng lẽ Tam ca phản bội ông ấy rồi sao?



Cái gọi là một câu đánh thức người trong mộng!



Thạch Tam không ngốc, chẳng qua là có lúc vòng không qua cái hẻm.



Nghe Ngọc Doãn nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên...



- A, sao ta không có nghĩ tới điều này?




Về quê thì trở nên thoải mái vui sướng.



Nghe lời nói lúc nãy của những hàng xóm láng giếng đó, Ngọc Doãn biết trong những ngày qua Cửu Nhi tỷ vẫn tựa cửa chờ đợi.



Đây mới là cuộc sống của ta!



Đây mới là cuộc sống của ta...



Thành Khả Đôn đã là mây khói, chắc Yến Tử lúc này đã tiến thẳng Tây Châu.



Từ nay về sau, mỗi trời một phương, sợ khó mà gặp lại... Nhà của ta ở Khai Phong, ở đây mới là nơi đáng được ta dùng tính mạng bảo vệ.



Ngọc Doãn cảm xúc mênh mông, nhắm mắt lại, thật không dễ dàng bình tĩnh trở lại.



Hắn hít sâu một hơi, dắt Ám Kim cất bước đi vào hẻm Quan Âm, theo cái hẻm nhỏ dài, chậm rãi đi tới ngoài cửa nhà.



Cửa củi đóng chặt!



Dây leo trên tường viện đã lộ ra hình dạng héo rũ.



Ở trên đầu tường, một đóa hoa Đồ Mi màu xanh nhạt, còn giãy dụa nở ra rực rỡ cuối cùng của nó.



Buộc dây lên cây cột, Ngọc Doãn vò vò mũi, cất bước đi tới trước cửa gỗ, giơ tay nhẹ đẩy một cái.



Cửa không khóa, két một tiếng, thì mở ra.



Trong đình viện, bày ra một cái bàn nhỏ, bên cạnh bàn đặt một cái ghế dài.



Một cái áo đơn màu trắng có thành hình trải ở trên bàn, bên cạnh còn đặt kim chỉ, gió thổi tới, chỉ trắng bay bay...



Gốc hòe cổ đó vẫn xanh um tươi tốt.



Trong gian bếp dưới gốc hòe cổ, truyền đến một hồi âm thanh, liền sau đó nhìn thấy một thiếu nữ đang cầm đĩa thức ăn từ trong đó đi ra.



- Cửu Nhi tỷ!



Ngọc Doãn nhìn thấy thiếu nữ đó, vội hô một tiếng.



Nào biết thân hình Yến Nô khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn qua, mâm thức ăn trong tay loảng xoảng rời khỏi tay, nước canh văng đầy đất.



- Tiểu Ất ca, huynh về rồi!



Yến Nô tay vịn khung cửa bếp, nhìn Ngọc Doãn, lời ra khỏi miệng, nước mắt đã tràn mi.