Tống Thì Hành

Chương 196 : Công báo Khai Phong

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Lý Nhược Hư và Từ Quỹ lập tức trầm mặc!



Nhưng thanh niên áo gấm kia lại lộ vẻ nghi hoặc:



- Đại Lang, Tiểu Ất là ai?



- Cái này....



Lý Dật Phong do dự một chút, cười khổ nói:



- Tam ca có điều không biết, công báo mà chúng ta mở tại Khai Phong vốn chính là chủ ý của Tiểu Ất.



Thanh niên ngẩn ra, quay đầu nói:



- Vì sao trước đó ta chưa từng nghe qua.



Lý Nhược Hư trầm mặc như trước, Lý Dật Phong cũng không hé răng.



Từ Quỹ thấy hai người đều không nói lời nào, liền ho khan một tiếng, hạ giọng nói:



- Chủ ý công báo Khai Phong này đúng là do Ngọc Doãn nghĩ ra. Chẳng qua xuất thân của Ngọc Tiểu Ất này ....đại khái chắc Tam ca cũng đã nghe nói đến người này, chính là Ngọc đồ tể giết heo buôn thịt tại phố Mã Hành. Mấy tháng trước còn gây ra đại phong ba, cầm thư song tuyệt, chẳng những khéo làm giải từ, còn sáng tác được bài “Đăng đại” cực hay. Đây đúng là chủ ý của hắn, hơn nữa tiền bạc lúc chúng ta bắt đầu mở công báo cũng là hắn gánh vác hơn phân nửa. Nhưng nghĩa phụ cảm thấy xuất thân Ngọc Doãn quá thấp, vả lại không có công danh...



Công báo Khai Phong vốn là công việc cao nhã, nếu để Tiểu Ất đứng đầu thì có chút...có chút....quá thấp kém.



Cho nên chúng ta sau khi thương lượng đã không đưa hắn vào.



Hắn ra hai ngàn quan, tính là mượn hắn, sau khi kiếm được tiền thì trả lại hắn.Ai có thể lường trước được lại biến thành bộ dạng như này. Chúng ta xuất ra một phần tiền trợ cấp dân ngheo, bồi thường một phần tiền, hôm nay ra ba trăm tờ công báo mà đến lúc này không một ai hỏi thăm.



Trong nhà kho tất cả đều là công báo quá thời hạn, tiền bạc cũng đã không còn nhiều, chỉ sợ rất khó mà chống đỡ được nữa.



Lý Dật Phong đột nhiên nói:



- Là các ngươi quyết định, trước đó ta đã không đồng ý rồi.



- Ta...



Từ Quỹ gãi gãi đầu, lộ ra vẻ xấu hổ.



Lý Nhược Hư thấy không khí có chút nặng nề, vội nói:



- Đại Lang, chuyện cho tới bây giờ, cũng không nên trách nhau nữa.



Lúc trước mọi người quyết định cũng xuất phát từ lòng tốt, sợ công báo này có sai sót chứ tuyệt đối không có ý lừa Ngọc Tiểu Ất. Chỉ có điều không ai ngờ sự việc lại biến thành cục diện như hôm nay, quả thật là ngoài dự kiến của mọi người.
- Đại Lang, hãy nghĩ cho mọi người...



- Việc này....



- Các ngươi đều đã đến nước này rồi, nếu vì chuyện này mà khiến Liễu lão đại nhân phản đối, chẳng phải là phí công sao?



- Đúng vậy a, đúng a!



Lý Nhược Hư và Từ Quỹ cũng đều liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành.



- Đại Lang, vì Liễu trương đại gia, ngươi nên bỏ thể diện xuống. Không phải hai người chúng ta không muốn đi, mà thật sự cũng không còn mặt mũi và cũng không có giao tình gì với Tiểu Ất. Ngươi lại khác, giao tình giữa ngươi và Tiểu Ất rất tốt, hắn gặp ngươi cũng phải nể vài phần. Có khi ngươi mở lời nói vài câu là hắn sẽ không tức giận gì nữa. Theo chúng ta thấy, Ngọc Tiểu Ất cũng không phải một người hẹp hòi. Chỉ cần ngươi nói vài câu tốt đẹp, hắn cũng sẽ không trở mặt với ngươi.



Lý Dật Phong tức giận đến thân mình run lên.



Sau một lúc lâu chỉ vào hai người Lý Nhược Hư và Từ Quỹ mà mắng:



- Là ta thiếu nợ các ngươi hay sao?



Lý Nhược Hư và Từ Quỹ xấu hổ cười gượng.



Sự việc đã đến nông nỗi này, Lý Dật Phong dù không bằng lòng cũng đành phải gật đầu đồng ý.



Tuy nhiên trong lòng y vô cùng bất an.



Nhưng y còn phải cầu cạnh Ngọc Doãn!



Trước khi Ngọc Doãn đi, Trương Chân Nô từng phó thác y cầu xin Ngọc Doãn sáng tác một khúc phổ. Lúc ấy Ngọc Doãn vì vội phải rời khỏi Đông Kinh nên chỉ đồng ý bằng miệng, nay sự việc này chưa giải quyết, lại gây ra chuyện công báo Khai Phong.



Lý Dật Phong thật sự là không nghĩ ra được, Ngọc Doãn biết việc này, sẽ là thái độ gì.



Từng có thời gian tiếp xúc với Ngọc Doãn, Lý Dật Phong cũng có chút hiểu Ngọc Doãn.Đó là người ngoài mềm trong cứng, bề ngoài nho nhã nhưng nếu xúc phạm đến hắn thì dù chín trâu cũng khó mà kéo hắn lại được.



Trong nội tâm Ngọc Doãn là một người vô cùng kiêu ngạo.



Một người kiêu ngạo như thế, nếu biết mình bị người ta lừa gạt, chỉ sợ chút giao tình này cũng không có tác dụng!



Lý Dật Phong nghĩ đến đây, vỗ lên đầu.



Không được, phải nghĩ cách mới được.



Trong đầu y chợt lóe lên một ý nghĩ, mắt sáng ngời: a, sao mình lại quên mất Thiếu Dương nhỉ?