Tống Thì Hành

Chương 195 : Khô mộc long ngâm

Ngày đăng: 01:48 20/04/20


Sau lần ân ái đã khiến khoảng cách giữa Ngọc Doãn và Yến Nô đã rút ngắn lại rất nhiều.



Nếu như nói trước đây giữa hai người có gì ngăn cách, thì giờ phút này sự ngăn cách ấy đã tan thành mây khói.



Gió nhẹ nhẹ, ánh mặt trời quyến rũ.



Người ngồi dưới tán cây hòe, những chuyện ở thành Khả Đôn giờ cũng đã tan thành mây khói.



- Đúng rồi, sau khi huynh đi, có người đã đến tặng vài thứ.



Yến Nô ngồi ở bên bàn may vá xiêm y, bất chợt nhớ ra gì đó liền đứng dậy đi đến phòng Ngọc Doãn, chỉ có điều dáng đi của nàng không được tự nhiên, trong lòng Ngọc Doãn lập tức dâng lên sự áy náy, vội đứng lên nói:



- Cửu nhi tỷ đi lại không tiện, nên để ta đi lấy.



Yến Nô đỏ mặt lên nhưng cũng không khách khí.



- Ở dưới giường ý, hai rương lớn, còn có một cái bọc.



- Biết rồi.



Ngọc Doãn đáp một câu rồi đi vào phòng ngủ.



Về tới nhà tới này hắn vẫn chưa vào phòng của mình, lần này đi vào tâm trạng rất thư thái.



Bài trí trong phòng không có gì thay đổi, nhưng cửa sổ vẫn sạch sẽ, rõ ràng từ lúc hắn đi ngày nào Yến Nô cũng quét dọn, ga trải giường cũng rất sạch sẽ, rất phẳng. Mặt bàn sáng sạch gần như có thể soi gương được, trên đó còn bày một vài bộ sách và văn chương.



Mở cửa sổ ra, cây tử đằng bên Quan Âm viện bò sát tới bên ngoài cửa sổ.



Ánh mặt trời chiếu vào làm cây tử đằng đó vô cùng tươi tắn. Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát, chính là mùi thơm từ hoa của cây đằng tử đó. Ngọc Doãn hít sâu một hơi, cất bước đi đến bên cửa sổ, cúi người rút ra hai rương ở dưới giường.



Rương này được chế tác bằng gỗ hoàng hoa lê thượng đẳng.



Ngọc Doãn có thể nhận ra chất liệu hoàng hoa lê này phải trên trăm năm, toàn bộ rương không có một khe hở nào, mang đậm phong cách cổ vô cùng đặc biệt bắt mắt.



Nếu ở hậu thế, rương này ít nhất có giá trị hơn trăm vạn.



Đương nhiên ở thời đại này làm ra loại rương như này chỉ sợ giá cả cũng rất xa xỉ, xem chừng phải trên dưới một trăm quan tiền.



Chiếc rương được chạm trổ tinh tế, vừa nhìn là biết do người thợ giỏi tay nghề làm ra.




Cầm huyền trong bọc còn là dây cổ cung thanh văn thượng đẳng.



Loại dây đàn này nghe nói là chọn lông bờm trên cổ bạch long mã Tây Vực dùng phương pháp cổ để chế thành. Bên trong lông bờm Bạch Long mã có ước chừng hơn mười bộ lông ánh sáng màu phát xanh, là chất liệu tốt nhất để chế dây cung, khiến cho khi sử dụng cầm, tay chỉ khẽ động dây đàn sẽ sinh ra một làn sóng gợn xanh nhạt, cho nên loại dây đàn này tên là Thanh Vân, giá cực kỳ đắt tiền.



Tại thời Bắc Tống, môt bộ thanh vân này phải có giá trị hơn mấy trăn quan, không phải cầm gia bình thường có thể sử dụng.



Nhưng dây cung thanh van này âm sắc cực đẹp, cũng là vật mà cầm gia the đuổi cả đời. Ở hậu thế, phương pháp chế tạo bằng thanh vân đã thất truyền, cho nên Ngọc Doãn dù đạt tới kỳ danh cũng chưa từng thấy dây cung này.Không ngờ, thật sự không ngờ nay trước thì có Khô Mộc Long Ngâm, sau lại được thanh vân, trong lòng vui mừng khó có thể diễn đạt thành lời. Ngọc Doãn quay người lại ôm lấy Yến Nô xoay tròn không ngừng ở trong đình viện.



Yến Nô thì mờ mịt, nhưng thấy Ngọc Doãn mừng vui đến vậy thì cũng vui vẻ.



***



Ban đêm, gió nổi lên.



Lý Dật Phong mặt âm trầm, cất bước đi vào trong tửu lâu.



Dưới lầu, âm thanh sáo trúc ca múa vang bên tai không dứt, nhưng trong lòng Lý Dật Phong lại vô cùng nặng nề.



Y đi vào cửa nhã gian, giơ tay đẩy cửa phòng ra, thấy trong đó ngồi ngay ngắn vài thanh niên, thấy Lý Dật Phong tiến vào, cũng đều đứng lên.



Từ Quỹ, Lý Nhược Thủy đã ở đó.



Trừ hai người này còn có một thanh niên áo gấm.



Quần áo khá hoa mỹ nhưng dáng vẻ hơi gầy yếu, mỏng manh.



- Đại Lang, sao giờ này mới tới?



Thanh niên cười ha hả đứng dậy chắp tay với Lý Dật Phong.



Lý Dật Phong thì mặt âm trầm:



- Tam ca đã đến rồi ư, ta đã đến muộn.



Y ngồi xuống trước bàn rượu, sau đó giơ tay lên ra hiệu cho chị em đang hầu rượu đi ra hết, rồi trầm giọng nói:



- Tiểu Ất đã quay về rồi!