Tống Thì Hành

Chương 200 : Từ Bà Tích bái sư

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Ngọc Doãn bối rối.



Hắn không biết đã xảy ra tình huống gì, thấy các chị em chạy tới phía hắn, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ đó là: chạy nhanh đi!



Tuy nhiên sau hắn chợt tỉnh táo lại, nhìn chị em này tới trước mặt, chắp tay nói:



- Các tỷ tỷ có chuyện gì? Tiểu Ất mới trở về, có gì đắc tội với các tỷ tỷ thì xin bỏ qua.



Một cô gái cầm đầu nhóm chị em, vui mừng nói:



- Tiểu Ất ca, sao giờ này mới trở về?



- Đúng vậy, chúng ta chờ khúc nhạc mới của ngươi lâu lắm rồi đó.



Ngọc Doãn ngẩn ra vội quay người lại.



Hoàng Tiểu Thất cười hì hì nói:



- Tháng trước, lầu Phong Nhạc đã cho biểu diễn “Lương Chúc” rồi!



- Ồ?



- Nghe nói rất hay, rất nhiều người thích..Tuy nhiên ta cũng chỉ ở xa nhìn thoáng qua mà thôi, nhưng cũng không thích thú lắm. Cũng không biết Mã Nương Tử tìm người nào biên soạn khúc nhạc đó khiến khúc nhạc của Tiểu Ất ca xem cũng thường thôi.



Mã Nương Tử tổng cộng hát ba lần, lần nào cũng làm cho cả sân khấu đông nghịt.



Tuy nhiên nghe người ta nói Tiểu Ất cũng viết một nhạc khúc rất hay cho lầu Phan, ngay cả Lý nương tử cũng khen ngợi. Nhạc khúc đó phải nói là nhất tuyệt, ít người có thể sánh bằng. Chỉ có điều đến lúc này khúc phổ mà Tiểu Ất ca sáng tác cho lầu Phan vẫn chưa biểu diễn, cho nên mọi người ai cũng vô cùng chờ đợi khúc phổ này. Các cô nương này chắc vì chuyện này nên mới kích động như thế.



Lầu Phong Nhạc đã biểu diễn vở “Lương Chúc” rồi sao?



Tuy nhiên Ngọc Doãn cũng kịp phản ứng, Lầu Phong Nhạc mở hát, tất nhiên là thủ đoạn nhỏ, là tạo thế cho đại hội thi đấu tuyển chọn hoa khôi cuối năm. Vậy khúc mục Hóa bướm chấn động nhất lòng người kia quyết không thẻ nào biểu diễn vào lúc này được.



Suy nghĩ hiểu rõ chuyện này, Ngọc Doãn lại lộ vẻ khinh thường.



Hắn chắp tay nói với các chị em:



- Các tỷ tỷ đừng làm Tiểu Ất khó xử, chỉ là khúc phổ kia đã bán đi, không còn thuộc Tiểu Ất nữa, thật sự không thể tiết lộ được.



- Tiểu Ất, ta cũng không phải là muốn hỏi thăm khúc phổ kia?



- Ồ?



- Nô nghe nói, trình độ đánh đàn ngọc của Tiểu Ất còn cao hơn cả Kê Cầm, trong lòng thật là ngưỡng mộ.



Không biết Tiểu Ất có rảnh đàn để chúng ta thưởng thức không, để giải nỗi hiếu kỳ của chúng ta.



Một khúc “Tân Mai Hoa Tam Lộng” mà Ngọc Doãn cải biên đã tạo nên rất nhiều ảnh hưởng, trên đường phố lưu truyền trình độ đan cổ của Ngọc Doãn rất cao minh.



Thế cho nên mấy ngày nay,có một vài tài tử ở lầu Phong Nhạc xuất ra thủ đoạn muốn thu hút sự chú ý của chị em, không ngờ có chị em lại châm chọc:




- Trước đó Lý nương tử cũng nhắc tới chuyện này với nô, nghe giọng điệu của Lý nương tử, thì dường như là có một lần dạo chơi trong công viên, Phùng Tranh, tân hành Thủ của lầu Phong Nhạc đã nói tới chuyện này. Nhưng tình hình cụ thể thì nô cũng không rõ lắm, dù sao chuyện này là liên quan đến Phùng Tranh. Tiểu Ất không hề đắc tội với Phùng Tranh, nhưng không ngờ lại dùng thủ đoạn đó đối phó với ngươi?



Ngọc Doãn mờ mịt.



Phùng Tranh?



Đó chẳng phải là danh kỹ phủ Đại Danh đi theo Bạch Thế Minh đến phủ Khai Phong sao?



Mình và Phùng Tranh dường như không qua lại, thậm chí cũng chỉ gặp nhau một lần, mà nói chuyện cũng không nhiều...



Nói thật, đến hiện tại ấn tượng của hắn với Phùng Tranh rất mờ nhạt.



Nếu nói là lưu lại trong trí nhớ thì chỉ là lần đầu gặp ở Lầu Phong Nhạc thấy Phùng Tranh có cảm giác yêu mị.



Mình đắc tội với người này khi nào?



Mà nếu nói Phùng Tranh gây ra tin đồn này thì có đánh chết hắn, hắn cũng không tin.



Trong ấn tượng, cô ta cũng là người rất thông minh, sao có thể không biết nếu nói ra những lời không rõ ràng thì sẽ nảy sinh hậu quả như nào?



Nhưng mình và cô ta mình và nàng không oán không cừu, vậy thì là nguyên nhân gì?



Hay là, là Bạch Thế Minh ở phía sau sai khiến?



Ngọc Doãn day day mặt, thật sự là không nghĩ ra ở phương diện này có sự liên kết gì.Nếu thật là như vậy, gã khốn Bạch Thế Minh kia thật quá hẹp hòi. Mặc dù mình và hắn ta có chút chuyện, nhưng cũng không đến mức phải giở ra thủ đoạn này để hại mình.



- Ồ đúng rồi!



Ngọc Doãn nghĩ mãi mà không hiểu, liền gác qua một bênL



- Hôm nay Phong nương tử đến nhà chỉ sợ không phải là chỉ nói chuyện này cho tiểu nhân biết.



-Tiểu Ất quả nhiên thông minh.



Phong Nghi Nô nói xong, xoay người nhận lấy một quyển sách từ tay Từ Bà Tích ở đằng sau, đặt trước mặt Ngọc Doãn.



- Lúc trước Tiểu Ất từng đáp ứng với ta là dạy Bà Tích.



“Mẫu đơn đình” này nô đã xem qua, viết vô cùng hay, từ khúc rất đẹp. Nhưng phải hát như nào còn cần Tiểu Ất chỉ điểm. Nô tuy rằng cũng tinh thông tiểu xướng, nhưng thật sự cũng không biết nên chỉ điểm thế nào cho Bà Tích.



Hôm nay đến là Bà Tích muốn bái sư, kính xin Tiểu Ất chớ cự tuyệt.



Bái sư?



Để Từ Bà Tích bái ta làm thầy sao?



Ngọc Doãn ngạc nhiên nhìn Phong Nghi Nô, thật sự không hiểu cô gái này uống nhầm thuốc gì không.