Tống Thì Hành

Chương 202 : Theo nhau mà đến

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Yến Nô cũng đã trầm mặc.



Đối với những chuyện trong Câu Lan Ngõa Xá, nàng thật sự không hiểu.



Nghe Ngọc Doãn nói như vậy, nàng mới biết giữa Từ Bà Tích và Dương Tái Hưng có khoảng cách rất lớn. Khoảng cách này gần như khiến không người nào có thể vượt qua được, càng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng. Chỉ có điều, Yến Nô thấy bộ dạng ảm đạm kia của Dương Tái Hưng thì có chút không đành lòng, sau do dự một chút, nàng cúi đầu hỏi:



- Tiểu Ất ca, chẳng lẽ Đại Lang không có cơ hội sao?



Cơ hội?



Ngọc Doãn nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư.



Mà trên gương mặt đầy tuyệt vọng của Dương Tái Hưng lại toát lên vẻ chờ mong.



Y nhìn Ngọc Doãn chăm chú, đợi câu trả lời của Ngọc Doãn.



Trong thâm tâm lại quyết định: Nếu như Tiểu Ất nói không được, vậy thì đêm nay sẽ đến Phan lầu tìm Bà Tích, nếu nàng nguyện lòng đi theo ta, thì dù là mở một đường máu, ta cũng phải mang nàng ấy đi. Ra khỏi Đông Kinh rồi, ai có thể quản ta được?



- Cũng không phải không hy vọng.



- Hả?



Dương Tái Hưng nghe xong những lời này, lập tức tinh thần tỉnh táo.



Y kéo tay Ngọc Doãn:



- Tiểu Ất, hãy giúp ta tìm cách đi.



- Đại Lang là thật lòng thích Từ Bà Tích?



- Đương nhiên!



Dương Tái Hưng không chút do dự gật đầu nói:



- Hai mươi năm nay ta chưa từng thích một nữ nhân như vậy. Nếu không có được cô ấy, thì ta...



Dương Tái Hưng nghẹn lại, nói được một nửa thì không nói gì được nữa.



Y hít sâu một hơi, đột nhiên lớn tiếng:



- Nếu Tiểu Ất có thể giúp ta cưới được Bà Tích, dù làm trâu ngựa ta cũng tình nguyện!



Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Dương Tái Hưng cũng không ngoại lệ.



Tuy rằng đến lúc này Ngọc Doãn cũng không dám khẳng định Dương Tái Hưng trước mắt này có phải là Dương Tái Hưng chết trận ở sông Tiểu Thương trong lịch sử hay không, nhưng trong lòng hắn đã coi y là Dương Tái Hưng kia rồi. Dương Tái Hưng trong lịch sử cũng vũ dũng không hề kém Nhạc Phi, nhưng đáng tiếc vẫn chỉ là một viên mãnh tướng. Nói khó nghe một chút, nếu dùng câu hữu dũng vô mưu để hình dung Dương Tái Hưng thì chưa đủ, cho nên trong thâm tâm Ngọc Doãn vẫn muốn thay đổi Dương Tái Hưng, đáng tiếc vẫn chưa tìm được cơ hội.



Tiếp xúc với Dương Tái Hưng không lâu, nhưng hắn lại hiểu rõ Dương Tái Hưng.



Đây là một người cực kỳ thẳng thắn, không có tâm địa gian xảo, muốn khuyên bảo y thay đổi nếu không có lý do hợp lý thì khó mà thành.
Ngọc Doãn kinh ngạc nhìn Yến Nô, thấy Yến Nô đứng dậy đi vào nhà bếp, lát sau cầm theo hai cây can diện trượng dài ngắn đi ra.



Nàng đặt lên bàn:



- Đây là âm dương côn do Chu thúc phụ chế tạo ra.



Can diện trượng, Âm dương côn?



Ngọc Doãn bối rối!



Can diện trượng này một cây dài ước chừng một mét, cây ngắn 60cm.



Ngọc Doãn thường xuyên thấy Yến Nô sử dụng cây dài để làm mỳ Lãnh Đào, cây ngắn để làm bánh. Có đôi khi, Ngọc Doãn thậm chí thấy Yến Nô cầm hai cây Can diện trượng nghiền nguyên liệu nấu ăn làm nhân bánh, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đây là binh khí.



Yến Nô cười hì hì, cầm lấy Can diện trượng.



Hai cây can diện trượng khớp lại rắc một cái, lập tức trở thành một trường côn dài 1,5m.



Sau đó thấy Yến Nô lại khẽ di chuyển ở nơi đầu côn, từ một đoạn côn ngắn lại lộ ra một lưỡi thương dài chừng 10cm.



Yến Nô cầm thương đứng vững chãi trong đình viện.



- Tiểu Ất ca, không ngại chúng ta thử một chút, xem Hổ Xuất của huynh lợi hại hay là thanh Trúc thương này của nô lợi hại?



Hóa ra, Âm dương côn này là theo cách nói của Chu Du Ký, nhưng Yến Nô lại gọi nó là Thanh trúc.



Cái gọi là Thanh trúc miệng xà, lưỡi thương kia chẳng phải giống lưỡi rắn sao? Ngọc Doãn do dự một chút, đi qua tiếp nhận Thanh trúc trong tay Yến Nô, múa một vòng, lập tức khen miệng không dứt. Thanh trúc này có thể cận chiến, có thể viễn chiến, có thể làm côn, có thể làm thương, thay đổi liên tục. Cầm trên tay không quá nhẹ, ước chừng cũng phải trên dưới ba mươi cân.



Nhìn dáng vẻ hứng trí của Yến Nô, Ngọc Doãn thật không thể tưởng tượng nàng làm thế nào dùng can diện trượng nặng như thế để nấu cơm.



Chẳng trách rất ít khi thấy nàng luyện công, chỉ sợ ngay cả lúc nấu cơm cũng là lúc nàng luyện công rồi.



- Thương tốt, thật đúng là thương tốt!



Ngọc Doãn lên tiếng khen, trả lại thanh trúc cho Yến Nô:



- Tuy nhiên, thương này của Cửu Nhi tỷ dù tinh xảo nhưng vẫn không sánh bằng Hổ Xuất.



Ta cảm thấy, thương của Cửu nhi tỷ dùng để giao đấu với nhân sĩ giang hồ còn được, nhưng nếu ở trên chiến trường thì Hổ Xuất vẫn uy mãnh hơn.



- Ha ha ha, lâu rồi không nghe Tiểu Ất nói chuyện...Cái gì mà chiến trường? Cái gì mà Hổ Xuất uy mãnh? Không phải là Tiểu Ất muốn tòng quân đấy chứ?



Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng cười sang sảng.



Ngọc Doãn hơi sửng sốt, xoay người nhìn lại.



Trong lòng càng thấy kỳ lạ hơn: Sao hôm nay nhà mình lại náo nhiệt đến thế, khách cứ lần lượt theo nhau mà đến!