Tống Thì Hành

Chương 203 : Tình nghĩa

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Lý Dật Phong tươi cười chắp tay đi vào cửa.



- Chuyến này Tiểu Ất đi quá lâu, sao giờ mới về?Không sợ Cửu Nhi tỷ ở nhà sốt ruột sao.



Yến Nô lập tức đỏ mặt, nói gắt:



- Đại Lang đừng uống nhiều rượu ăn nói lung tung.



- Rượu chưa uống cơm chưa dùng.



Ha hả, nhìn thời gian thì vừa kịp bữa cơm của Tiểu Ất rồi.



Nói xong, lý Dật Phong cũng không khách khí ngồi xuống bàn cơm, nhìn thoáng đồ ăn trên bàn, liên tục khen ngợi:



- Tay nghề của Cửu Nhi tỷ thật sự giỏi, bốn món ăn một món canh, hương sắc đều đủ. Hả Hả,Thiếu Dương cũng ngồi,lại tới vừa đúng lúc nhỉ.



Tên đó hôm nay làm sao vậy, nói ngọt như mật?



Trong lòng Ngọc Doãn thấy kỳ lạ, biểu hiện hôm nay của Lý Dật Phong khác với phong cách trước đây của y.



Lại nhìn Trần Đông, mặt đen sì yên lặng ngồi xuống, không nói lời nào, cũng không động đũa, câm như hến.



Yến Nô được khen, trong lòng rất vui.



- Hôm nay Đại Lang nói ngọt quá.Bốn món ăn một món canh cũng chỉ đủ cho một mình Tiểu Ất, để nô đi làm thêm chút đồ ăn, tiện thể làm bánh nướng áo chao, kẻo lát nữa mọi người lại không có gì ăn.Đúng rồi, Tiểu Ất muốn uống rượu, để nô đi mua.



Phụ nữ mà, thật dễ dụ!



Đặc biệt là cô gái một lòng muốn lo toan việc nhà, chỉ cần được khích lệ một câu là sẽ vui mừng ngay được.



Tuy nhiên Ngọc Doãn cũng có thể cảm nhận được, là Lý Dật Phong không phải là không có việc mà đến.



Hắn về mới hôm qua thì hôm nay Lý Dật Phong đã đến nhà rồi?



Hơn nữa nhìn biểu hiện của Trần Đông như bị thiếu nợ một ngàn quan, Ngọc Doãn biết, nhất định là có chuyện xảy ra.



- Không cần làm thêm thức ăn nữa. Cửu Nhi tỷ mua rượu, nhân tiện mang hộ chút thực phẩm chín là được.



Yến Nô đáp lời, tháo tạp dề vải bông xuống, cầm chút tiền đi ra cửa.



Ngọc Doãn từ trong bếp lấy ra hai bộ bát đũa, nhìn nhìn Lý Dật Phong, lại nhìn Trần Đông, lúc này mới đặt lên bàn.



- Nói đi, có chuyện gì?



Nụ cười tươi của Lý Dật Phong lập tức cứng lại, lộ vẻ hổ thẹn.



- Tiểu Ất, đã lâu không gặp Tiểu Ất, thật nhớ quá.



- Ngươi không nói?


- Tiểu Ất, hôm nay ta thật sự là quá đáng.



Ngươi tin tưởng ta, cho nên giao tiền cho ta giữ. Ta tuy nói là phản đối, nhưng trên thực tế trong lòng thì...



Số tiền này, ta nhất định sẽ trả lại.



Chỉ có điều kính xin Tiểu Ất có thể tha thứ cho Lý mỗ.



Lý Dật Phong đã thay đổi thái độ cợt nhả trước đó bằng vẻ trịnh trọng, sau đó chắp tay vái chào Ngọc Doãn, xoay người đi ra.



Trần Đông thật sự rất giận Lý Dật Phong, nhưng bất kể thế nào,Lý Dật Phong cũng là bằng hữu tốt nhất của gã, gã sao có thể ngồi yên không quan tâm đến.



Liền vội kéo Lý Dật Phong lại:



- Đại Lang, ngươi ngồi xuống trước.



Nếu như ngươi đi rồi, tiền có trả hay không thì không nói, nhưng chuyện ngươi và Chân Nô cô nương còn muốn tiếp tục nữa không? Ngươi phải biết rằng, tình cảm Trương cô nương đối với ngươi không tệ, thậm chí còn nguyện ý muốn chuộc thân ra khỏi đó. Lúc này ngươi tỏ ra anh hùng, nhưng Trương cô nương thì sao đây? Hay là trước đây ngươi chỉ là ăn nói khoác lác thôi?



- Thiếu Dương, ngươi đừng nói lung tung, ta thật lòng đối với Trương cô nương.



- Nếu đã vậy, ngươi cứ ngồi xuống.



Trần Đông giữ chặt Lý Dật Phong, rồi sau đó cười khổ nói với Ngọc Doãn:



- Tiểu Ất, sự việc đó dù gì cũng đã xảy ra rồi. Chuyện này là Đại Lang làm sai trước, vốn ta không muốn tới đây, nhưng Đại Lang thật sự si tình đối với Trương cô nương. Mà Trương cô nương cũng có tình cảm sâu sắc với Đại Lang. Vốn Lương Khê tiên sinh đã đồng ý chuyện này rồi, nếu việc kia làm không ra gì, thì sẽ rất bất mãn với Đại Lang. Khi đó, hai người Đại Lang và Trương cô nương chỉ sợ không có kết quả.



Kính xin Tiểu Ất nể tình nghĩa, nghĩ xem việc kia còn có cách nào vực dậy không thì ra tay trợ giúp...



Báo chí?



Chưa từng làm bao giờ!



Đúng là chưa ăn thịt dê thì cũng phải thấy dê chạy?



Ngọc Doãn nhìn Lý Dật Phong, lại nhìn Trần Đông, sau một lúc lâu nói:



- Công báo bỏ đi của Khai Phong có mang đến không?



- Ngươi nói đi.



Trần Đông đẩy Lý Dật Phong



Lúc này Lý Dật Phong mới chợt hiểu, vội hưng phấn nói:



- Có mang đến, có mang đến...



- Để ta xem trước một chút rốt cuộc là các ngươi đã làm thế nào mà công báo phải bỏ đi, sau đó sẽ nghĩ biện pháp khác.



Nhưng ta cũng nói trước, lần này nếu có chuyển biến, thì ta có yêu cầu, đó là ngươi và Chu Huyến được ở lại, còn Lý Nhược Hư và Từ Quỹ, còn có tên Ngô Nghĩa Phu thì không. Về phần tìm người nào hợp tác, ta sẽ quyết định! Những điều kiện này nếu ngươi đồng ý, thì ta sẽ nghĩ biện pháp.