Tống Thì Hành

Chương 207 : Tứ mệnh từ đâu mà đến ? (3)

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Dương Tái Hưng động lòng rồi.



Vì Từ Bà Tích, dù là từ bỏ tính mạng cũng nguyện lòng chứ đừng nói là đi học biết chữ.



Hơn nữa Ngọc Doãn lại hết sức giúp y được vào thư viện, một lòng muốn y biết chữ.



Đây chẳng phải ngày ngày có thể được gặp Bà Tích sao?



Dương Tái Hưng đang hậm hực lập tức tươi cười rạng rỡ.



- Tiểu Ất ca!



- Ừ?



Cao Thập Tam lang hâm mộ nhìn Dương Tái Hưng, do dự thật lâu sau, hạ giọng nói:



- Không biết ta có thể đi học được không?



- Thập Tam Lang cũng muốn đi học?



- Ừ!



Cao Thập Tam Lang lộ vẻ ảm đạm:



- Gia đạo sa sút, chỉ vì không biết chữ.



Cả đời mẹ ta chỉ kỳ vọng Thập Tam biết chữ, tương lai có thể đi thi đỗ Trạng Nguyên. Tuy nhiên thi đỗ Trạng Nguyên thì ta không tham vọng, nhưng chỉ mong muốn biết chữ, có thể hiểu đạo lý. Tương lai nếu có con cháu, cũng sẽ không giống như ta, cả đời làm thuê. Không biết Tiểu Ất ca có giúp đỡ không?



Đối với cuộc đời Cao Thập Tam Lang, Ngọc Doãn chưa từng hỏi nhiều, ai cũng có bí mật, hỏi nhiều, ngược lại sẽ làm hỏng giao tình.



Tuy nhiên loáng thoáng Ngọc Doãn cũng có thể hiểu, Cao Thập Tam Lang võ nghệ không tầm thường, hơn nữa lại lớn lên ở Khai Phong, gã không giống như Dương Tái Hưng là được dị nhân truyền thụ, cho nên bản lĩnh công phu này rất có thể là gia truyền.



Nếu là gia truyền, vậy gia thế chắc hẳn cũng không tầm thường.



Mà nay Cao Thập Tam Lang chủ động đề xuất, Ngọc Doãn sao có thể từ chối?



Hắn ha hả cười nói:



- Việc này có gì khó? Chỉ là không ngờ Thập Tam Lang lại không biết chữ.



- Trước kia ta cũng từng được học, đã đọc Bách gia và Thiên tự.



- Vậy là tốt rồi, đợi quay về ta sẽ tìm người giúp đỡ, rồi sẽ báo lại với Thập Tam Lang. Đúng rồi, Thập Tam Lang tên là gì vậy? Đến giờ ta còn chưa biết đó. Mọi người gọi Thập Tam Lang Thập Tam Lang, chắc chắn tên không phải là Thập Tam Lang.



Cao Thập Tam Lang đỏ mặt lên, hạ giọng nói:



- Lúc cha ta còn tại thế, từng muốn Thập Tam nổi danh. Nhưng chỉ vì thẹn với tổ tông cho nên ta chưa bao giờ sử dụng. Mấy năm nay vẫn được người ta gọi là Thập Tam Lang, cũng đã quen rồi. Nếu Tiểu Ất ca không hỏi, ta cũng suýt nữa quên mình cũng có tên. Thập Tam họ Cao, tên một chữ Sủng, chưa được đặt tự.



- Ồ, Cao Sủng, tên thật hay!
Ta đang nói hai ngày nữa đi tìm ngươi đấy.



- Nhìn ca ca không tệ, khí sắc quả thật tốt lên rất nhiều.



Ngưu Cao nghe vậy lập tức cười to không ngừng.



Không tệ, Ngưu Cao hiện giờ đích thật là khác với Ngưu Cao lúc sở Lỗ Sơn.



Y phục không cần phải nói, mặc dù không phải là tơ lụa La lăng nhưng cũng là bộ y phục được may khéo léo tinh tế, càng tăng thêm phong thái uy vũ của gã. Chân đi đôi giày đen cũng khá xa xỉ, tóc chải ngược chỉnh tề, mặt hồng hào.



Liễu Thanh quả thật là không đối đãi kém với Ngưu Cao.



Sau khi trở về Khai Phong, chuyện thứ nhất Liễu Thanh làm là bảo Sài Lâm đi phủ Khai Phong tìm người làm thủ tục đăng ký hộ quán cho trên dưới trăm bà con ở Lỗ Sơn. Tục ngữ nói, có tiền ó thể sai quỷ khiến ma, bỏ ra hơn một trăm quan là trong ngày đã làm xong thủ tục. Lập tức, Sài Lâm liền cùng người phủ Khai Phong mang theo công văn đi tới phủ Hà Nam làm thủ tục.



Mà người này Ngọc Doãn cũng biết, đó là Áp Ti Tống Nhân mà trước đây đã cùng Quách Kinh suýt nữa hại hắn.



Tuy nhiên hiện giờ công việc của Tống Áp Ti này cũng không tốt đẹp do việc tranh đấu không ngừng giữa Tiếu Khôn và Cung Áp Ti, mà y bị kẹp ở giữa cũng bị vạ lây, khó có cơ hội được đi ra ngoài, lại được ưu đãi lớn, đương nhiên Tống Áp Ti rất vui mừng.



Về phần một nhà Ngưu Cao thì đã ở lại Đông Kinh.



Hiện tại gã làm người hầu ở điền trang Liễu Thanh, ngoại trừ Sài Lâm ra thì địa vị gã cao nhất, một tháng có thể được trên dưới năm mươi quan tiền lời. Những người đi theo Ngưu Cao cũng được an bài, hoặc là ở cửa hàng trong thành làm việc, hoặc là vào đội thương của Liễu Thanh. Tóm lại, nay cuộc sống của mọi người rất tốt, cho nên thái độ vô cùng cảm kích đối với Ngọc Doãn.



- Tiểu Ất tới thật đúng lúc, Liễu đại quan nhân hôm nay ở nhà.



- Ồ? Vậy là tốt rồi, ta cũng đúng lúc có việc, muốn mời Liễu đại quan nhân hỗ trợ.



Ngưu Cao nghe vậy bật cười to.



- Tiểu Ất yên tâm đi, chuyện của ngươi, đại quan nhân tuyệt sẽ không chối từ.



Tuy nhiên lúc này đại quan nhân chưa gặp ngươi được, không bằng chúng ta đi vào trong điền trang trước đã, được không?



- Sao vậy, đại quan nhân có khách?



Ngưu Cao miệng nhếch lên, cười nói:



- Cũng không hẳn là khác, chỉ là một tú tài muốn nhờ vả đại quan nhân đi chút hàng lậu mà thôi.



- Hả?



- Người đó là tú tài Bắc Quốc. Nghe nói hiện nay đi cửa Tể tướng mà được vào học ở trong trường Thái học. Ngươi nói xem đám người kia, học không chịu học, cả ngày chỉ tính kế làm những việc tà môn ma đạo, thật sự là hết thuốc chữa.



Ngọc Doãn nghe xong, cũng không quá để ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu:



- Người đó tên là gì?



- Cũng hơi lạ nên ta cũng chẳng nhớ …ừm, hình như tên là Lý Quan Ngư.