Tống Thì Hành

Chương 208 : Tứ mệnh từ đâu mà đến ? (4)

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Lý Quan Ngư, tên này nghe thật quen!



Ngọc Doãn bỗng nhớ tới lúc Quách Kinh còn tại từng nghe y nói biết một tú tài tới từ Bắc quốc, gọi là Lý Quan Ngư.



Sau này Lý Quan Ngư vào trường thái học thì Ngọc Doãn không còn nghe về người này nữa.



Chỉ có điều ngẫu nhiên một lúc nào đó Trần Đông từng nói về người này, kể rằng nghe nói gã kết giao với mấy tên lưu manh chợ búa nên khá khinh thị.



Lý Quan Ngư? Tú tài Bắc quốc?



Ngọc Doãn vỗ trán, kệ việc này tính sau vậy.



Dù sao hắn và Lý Quan Ngư không có khả năng chạm trán nhau, để ý nhiều làm gì? Vì thế liền thả lỏng tinh thần, đi dạo một vòng với Ngưu Cao trong điền trang rồi mới tới cửa nhà Liễu đại quan nhân. Tòa nhà điền trang của Liễu Thanh không nhỏ, rộng chừng mười mẫu đất, vốn là vận ba tiến chín ra. Ngọc Doãn và Ngưu Cao đến cửa xuống ngựa, đang định buộc ngựa thì thấy Liễu Thanh đi ra cùng một thanh niên, nhìn qua hai người chuyện trò khá vui vẻ.



- Ồ, Tiểu Ất, sao lại tới đây?



Liễu Thanh thấy Ngọc Doãn liền cực kì nhiệt tình, bước nhanh qua bậc cửa nghênh đón.



Còn thanh niên kia bị bỏ qua một bên.



Tuy nhiên người thanh niên đó không hề tức giận, trên mặt lộ vẻ tươi cười ôn hòa khiến người khác thấy thân thiết.



Nhưng Ngọc Doãn lại thấy nụ cười kia có vẻ giả tạo. Đây chính là Lý Quan Ngư sao? Nhìn qua cũng khá lịch sự tuấn tú.



- Hôm nay đến đây là có việc muốn nhờ đại quan nhân.



- Ha ha, Tiểu Ất cứ nói. Nếu ta làm được sao có thể khước từ.



Dứt lời, y quay đầu nói với thanh niên đứng trên bậc cửa:



- Nguyệt Quan, ta có khách nên không tiễn được anh rồi… Về việc mà anh nói, ta sẽ xem xét. Đến thời điểm phù hợp sẽ cho anh một câu trả lời cuối cùng.



- Vậy tiểu nhân xin cáo từ!



Thanh niên cười nhã nhặn, chắp tay cáo từ.



Lúc đi sát qua Ngọc Doãn, trong mắt gã hiện lên vẻ cổ quái.



Sau đó tươi cười với Ngọc Doãn rồi nhận lấy dây cương từ tay người hầu, cưỡi một con la đen rồi chậm rãi dời đi.



- Người đó là ai?



- Ồ, một tên học sinh ngoại của trường thái học mà thôi. Không biết nghe được tin tức từ đâu nói ta sắp nhập thu được một số hàng hóa về phủ Chân Định nên đến nhờ ta vận chút hàng riêng. Nếu không phải sau lưng hắn có tiểu Lý tướng công thì ta đã mặc kệ. Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi vào trong tâm sự.
Ban thưởng mệnh?



Ngọc Doãn ngẩn người mê hoặc.



Nhưng Liễu Thanh kịp phản ứng, lộ vẻ kinh ngạc.



Y bước lên nói:



- Chúc mừng Tiểu Ất, chúc mừng Tiểu Ất.



- Đại quan nhân, thế này là sao?



- Từ nay Tiểu Ất không còn tay trắng rồi.



- Hả?



Liễu Thanh giải thích:



- Chắc hẳn Quan Gia đã biết đến tên của Tiểu Ất, chuẩn bị phong thưởng đó. Ban thưởng mệnh là cách nói Quan Gia phong cho đảm nhiệm chức quan dưới ngũ phẩm. Nói cách khác Tiểu Ất bây giờ không còn là bình dân nữa.



Ngọc Doãn càng thêm mơ hồ!



Từ Tống Huy Tông đăng cơ tới nay, tuy không có cống hiến gì với giang sơn xã tắc nhưng luôn nắm chắc quyền lực trong tay. Nói chúng, việc bổ nhiệm quan viên phải trải qua Lại bộ xét duyệt rồi mới đến tay Tống Huy Tông. Có thể nói Tống Huy Tông cực kì say mê quyền lực, mà phần lớn trong triều đều là một lũ tiểu nhân thích a dua nịnh nọt nên quyền to luôn được giữ chắc.



Cũng vì vậy nên y mới có thể biến Cao Cầu thành Điện Tiền Đô Thái Úy, đứng đầu trong đám quan võ.



Cũng vì vậy nên y mới có thể thăng liền bảy cấp cho Vương Phủ… Đời sau kẻ gọi Trương Hảo Cổ thăng một lúc ba cấp so sánh với điều này thì chẳng có nghĩa lý gì.



Ngọc Doãn không rõ sao bỗng dưng Quan Gia lại ban thưởng mệnh cho hắn?



Liễu Thanh nhìn thấy hắn nghi ngờ liền cười nói:



- Tiểu Ất không cần lo, được lệnh ban thưởng là chuyện tốt, sao phải khẩn trương như thế.



- Ta, ta, ta chỉ thấy hơi lạ.



- Ha ha, Quan Gia dùng người không theo khuôn mẫu… Tiểu Ất không cần lấy làm lạ, cứ quay về xem tất cả sẽ rõ.



Đúng thế, cứ quay về không phải sẽ rõ sao?



Ngọc Doãn nghĩ đến đây không dám chậm trễ, vội cáo từ Liễu Thanh rồi cùng Dương Tái Hưng rời khỏi, đi thẳng đến Khai Phong…!