Tống Thì Hành
Chương 210 : Không làm
Ngày đăng: 01:49 20/04/20
Trách không được Lý Dật Phong hỏi mình có đắc tội ai không.
Nghe gã giải thích vậy, Ngọc Doãn đã hiểu được hoàn toàn vấn đề. Cũng giống như nhân viên văn phòng đời sau, một tờ báo một chén nước trà, ba mươi năm cùng lắm làm một trưởng phòng, một đời vô vị.
Một khi vào đây thì đời coi như xong.
Giỏi lắm dạy được một hai đứa học trò thì đầu đã bạc.
Ăn không đủ no cũng không đến mức chết đói. Thành tựu cả đời coi như chết di trong nha môn Thái Nhạc Thự.
Cái tên rất phong cách, Thái Nhạc Thự TiếnSĩ.
Nhưng thực tế thì sao?
Ngọc Doãn không khỏi cười khổ, trong lòng tự hỏi xem mình rốt cục đã đắc tội người nào? Sao họ lại dùng phương thức này để đối phó mình?
Vuốt nhẹ mặt, hỏi gã:
- Đại Lang, nếu ta không làm thì sẽ như thế nào? Ta không vào cái nha môn này được không?
Lý Dật Phong nhìn hắn kỳ quái:
- Không làm? Tiểu Ất, ngươi nghĩ kỹ chưa?
- Rồi, không làm!
Ngọc Doãn trả lời như đinh đóng cột.
Lý Dật Phong mỉm cười:
- Vậy thì kiếp này ngươi cũng khỏi phải làm quan nữa.
- Hả?
Ngọc Doãn hoảng sợ.
Dường như trong Tống Triều người từ chối làm quan cũng nhiều mà. Ví dụ như Vương An Thạch, hoàng đế Thần Tông mấy lần mời đều bị y cự tuyệt. Tại sao Lý Dật Phong nói mình không làm sẽ bị chặt đứt con đường làm quan?
Lý Dật Phong nói khẽ:
- Nếu Tiểu Ất ngươi có công danh trên người, không làm cũng chẳng sao, còn có thể là một giai thoại. Nhưng ngươi lại xuất thân phố phường, được ban ân mà không nhận, Quan Gia làm gì còn thể diện nữa? Ngày sau cho dù ngươi được công danh thì Quan Gia cũng sẽ noi theo gương Liễu Tam Biến năm nào chặt đứt thăng tiến của ngươi, cho ngươi làm một người phố phường chính cống… Ngươi phải hiểu rõ điều đấy.
Thời Tống có một người tên Liễu Vĩnh, trong đã mấy đời liên tiếp làm quan.
Nhưng nghĩ kỹ thì vẫn thấy không thể. Lý Bang Ngạn không cần nói, đường đường là lãng tử Tể Tướng, không thể chú ý đến mình được. Đường Cát dù ở chùa Ngũ Long, có cơ hội gặp hoàng đế nhưng lại không có năng lực để hoàng đế đưa ra quyết định. Hơn nữa bọn họ cũng không biết việc mình đã rõ chân tướng. Nói không chừng Đường Cát còn muốn lừa gạt bí tịch chân pháp từ tay mình nên trong thời gian ngắn không có khả năng tạo uy hiếp lớn cho mình.
Không phải hai kẻ này thì là ai mới được chứ?
Ngọc Doãn hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại.
Đúng rồi, chẳng lẽ là y?
Triệu Cấu!
Y là hoàng tử, được phong làm Khang Vương, có đầy đủ cơ hội tiếp xúc với hoàng đế Huy Tông. Đừng quên lúc trước Lý Sư Sư từng nhắc nhở hắn, vì chuyện hắn và Lã Chi Sĩ giao tranh khiến Triệu Cấu thua hơn mười ngàn quán, còn mất cả đàn cổ Đại Thánh Di Âm. Lúc ấy Lý Sư Sư đã nhắc hắn phải cẩn thận Triệu Cấu… Liệu có phải người này làm chuyện xấu sau lưng hay không?
Ngọc Doãn càng nghĩ càng thấy có khả năng!
Trong lịch sử Tống Cao Tông là cái dạng gì Ngọc Doãn cũng không rõ.
Nhưng thông qua việc y dung túng Tần Cối hại chết Nhạc Phi thì kẻ này sợ cũng là một người tinh thông quyền mưu…
Lý Sư Sư từng âm thần nhắc hắn Triệu Cấu lòng dạ hẹp hòi.
Nếu quả thật như thế thì tất cả vụ việc ở Thái Nhạc Thự sẽ cực kì phù hợp với tác phong cảu Triệu Cấu.
Y đầu óc nhỏ nhen, cho nên có lý do hại Ngọc Doãn. Y tinh thông quyền mưu nên muốn đưa hắn vào Thái Nhạc Thự làm Thái Nhạc Thự Tiến sĩ, chặt dứt tiền đồ một đời của hắn. Loại thủ đoạn giết người không thấy máu này không phải thứ Triệu Cấu am hiểu nhất ư?
Ngọc Doãn nghĩ đến đây liền lạnh cả người.
Có vẻ mình ở thành Khai Phong này nên cẩn thận hơn…
Không được, nhất định phải gia tăng thanh danh của mình. Thanh danh càng lớn mới có thể bảo hộ sự an toàn của mình.
Ngọc Doãn hiểu được vấn đề, tuy có chút lo lắng nhưng tâm thần cũng ổn định… Dường như mình và Triệu Cấu sẽ không thiếu một phen đọ sức. Chính mình một kẻ bình dân, còn Triệu Cấu lại đường đường là Cửu hoàng tử, Khang vương điện hạ. Hai vị trí cách nhau quá lớn, nếu ở kiếp trước chắc Ngọc Doãn đã sớm chết vài lần.
Cũng may đây là đời Tống!
Đây là thời đại xấu nhất, nhưng cũng là tốt nhất…
Dù đường đường là Cửu hoàng tử cũng không thể tùy ý làm bậy, biểu lộ trực tiếp gây chuyện Trần Doãn.
Như vậy mình còn có mấy phần nắm chắc để tự bảo vệ mình! Ngọc Doãn híp lại tròng mắt, nắm đâm hung hăng nện vào trên cây hạnh.
Xào xạc đám lá cây sắp khô vàng tá lả rơi xuống!