Tống Thì Hành

Chương 211 : Âu lộ vong cơ

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


- Tiểu Ất, Quan Gia ỷ thế hiếp đáp người!



Đêm càng sâu, màn đêm bao phủ trong đình viện ngõ Quan Âm phủ yên lặng tĩnh mịch.



Ánh trăng xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu vào phòng.



Yến Nô như con mèo nhỏ rúc vào lòng Ngọc Doãn, cái miệng nhỏ nhắn cứ chu lên oán giận không ngừng.



Lần đầu nghe được Ngọc Doãn từ chối sắc mệnh thì Yến Nô cực kì giật mình.



Nhưng sau khi nghe Ngọc Doãn giải thích một hồi thì bất mãn trong lòng nàng lập tức tan thành mây khói. Đúng vậy, nàng hy vọng Ngọc Doãn có thể nổi danh, nhưng không có nghĩa nàng có thể chịu được việc hắn bị nhục nhã. Đúng vậy! Tờ sắc mệnh kia trong mắt nàng chính là một loại nhục nhã. Tiểu Ất bản lĩnh lớn như vậy, thế mà Quan Gia không có mắt, dám làm nhục phu quân của mình…



Yến Nô sao có thể chấp nhận?



- Người ta nói Quan Gia tài học siêu phàm, Nô thấy thường thôi. Rõ ràng Tiểu Ất có bản lĩnh như vậy, làm Nhạc Lệnh gì gì đó cũng chẳng thành vấn đề. Thế mà lại cho Tiểu Ất làm Tiến Sĩ? Hừ, Tiểu Ất ca không làm càng tốt, chúng ta cũng chẳng thiếu ăn thiếu mặc gì. Dù Quan Gia không để ý tới thì sớm muộn cũng có thể ngẩng đầu lên.



Kéo Yến Nô vào trong lòng, nghe nàng nói những lời hờn dỗi như đứa trẻ, những sầu muộn trước kia của Ngọc Doãn cũng theo đó mà tan biến.



Ngón tay trượt nhẹ trên mái tóc đen nhánh rồi chậm rãi vuốt ve sau lưng, làn da của Yến Nô mềm mại như tơ lụa vậy.



- Cửu Nhi tỷ đừng vội, lúc ta muốn ngẩng đầu ai cũng không ngăn được.



Hừm, đợi lão Huy Tông Triệu Cát truyền ngôi xong thì đó chính là cơ hội của ta.



Trong lịch sử, sang năm ngươi đã phải truyền ngôi rồi. Chỉ riêng mâu thuẫn giữa ngươi và Thái tử Triệu Hoàn chẳng lẽ không đủ cho ngươi đau đầu?



Lúc này quả thật Ngọc Doãn không hề lo lắng.



***



Sáng hôm sau như mọi ngày, Ngọc Doãn luyện công xong liền lấy Khô Mộc Long Ngâm ra.



Đặt trên chiếc bàn đơn sơ, hắn chỉnh lại dây cầm, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt thân cầm, cảm thụ sự linh động trong cổ cầm.



Kiếp trước lúc học đàn, cha từng nói: Cầm có linh hồn!



Như những loại danh cầm này phần lớn đều có linh tính, nhất định phải vuốt ve để hiểu lòng nó, từ đó mới có thể đạt được cảnh giới nhân cầm hợp nhất.




Cửa ngõ Quan Âm, trong một chiếc xe ngựa đang dừng chân.



Màn xe nhẹ khơi lên, lộ ra khuôn mặt thanh lịch động lòng người.



Phu xe vội đi hỏi một người qua đường, lát sau quay về nói khẽ:



- Nhị tiểu thư, người gảy đàn hẳn là Ngọc Tiểu Ất.



- Chính là Ngọc Tiểu Ất cái người từng viết Lương Chúc, cải biên Tam Lộng Mai Hoa ư?



- Người vừa rồi tiểu nhân hỏi cũng ở gần đây. Hắn nói nơi truyền ra tiếng đàn là nhà của Ngọc Tiểu Ất. Trong nhà chỉ có hai vợ chồng, sáng sớm người vợ đã rời đi, nay trong nhà chỉ còn có Ngọc Tiểu Ất…



- Người ta nói Tiểu Ất có cầm nghệ vô song, tài hoa xuất chúng. Ta lúc đầu không tin lắm, nhưng giờ nghe thấy khúc này mới biết tiếng trời là thế nào… Hì hì, hai ngày trước tỷ tỷ còn nói với ta tìm cho Sùng Quốc Công một thầy dạy truyền thụ tài đánh đàn. Mà ta thấy đám Tiến Sĩ ở Thái Nhạc Thự cũng thường thôi, không coi là danh sư… Thất thúc nghĩ Ngọc Tiểu Ất này thế nào? Chỉ riêng một khúc kia cũng đã đủ thích hợp.



Thất thúc, cũng chính là vị phu xe kia mỉm cười.



- Tiểu nhân không biết nghe, nhưng cảm thấy tiếng đàn của Ngọc Tiểu Ất quả thật khiến lòng người nhẹ nhàng khoan khái, chắc hẳn là một danh sư.



- Ừm, đã như vậy ta đi nói chuyện với tỷ tỷ.



Màn xe hạ xuống che lại khuôn mặt thanh lịch kia . Thất thúc quát lớn một tiếng, xe ngựa lại tiếp tục đi.



***



Còn Ngọc Doãn thì hoàn toàn không biết tí gì về chuyện bên ngoài.



Sau khi hắn tấu xong một khúc thì cảm giác tâm tình dễ chịu rất nhiều. Những việc buồn bực hôm qua cũng theo đó mà trôi đi. Thật cẩn thận cất Khô Mộc Long Ngâm vào trong phòng, hắn duỗi cái lưng mệt mỏi rồi lấy một cái ghế dài từ trong phòng ngủ ra, tựa vào cây hòe già, tay cầm một quyển “Lâm nha tạp ký” đọc ngon lành.



Ám Kim mũi phì phò đi ra.



Nó khoan thai bước nhẹ trên sân, nhìn dương dương tự đắc.



Tiếng lách cách trong trẻo truyền vào tai, Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn, không khỏi khẽ mỉm cười, rồi lại vùi đầu vào quyển sách.



Tại cách vách trong viện Quan Âm, tiếng phạm âm quanh quẩn trong sân khiến không khí yên tĩnh thêm vài phần thanh bình.