Tống Thì Hành

Chương 213 : Tuần san Đại Tống (1)

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Đến giờ Chu Liễn cũng coi như hiểu ý của Chu Tuyền.



- Để Kham nhi đi học đàn của Ngọc Tiểu Ất ư? Chuyện này làm sao có thể được!



Chưa nói những thứ khác, chỉ tính đến việc Ngọc Tiểu Ất là một kẻ tay trắng, vào Hoàng thành còn chưa chắc được. Nếu để Kham nhi đến nhà hắn học, Chu Liễn càng không đồng ý.



Chu Tuyền buồn bực:



- Sao lại không thể?



- Ngọc Doãn! Ngọc Doãn! Ngọc Doãn! Một kẻ không có thân phận như vậy thì sao có thể làm thầy của Kham nhi được?



Chu Liễn định nói Ngọc Doãn là kẻ mua danh chuộc tiếng không có thực học. Nhưng nàng lại không nói nên lời. Có phải mua danh hay có thực học hay không cũng chẳng cần nói nhiều. Nếu tài nghệ của Ngọc Doãn không tốt thì Quan Gia đã không cho hắn vào Thái Nhạc Thự. Nhưng người này lại không biết thân biết phận, không ngờ còn từ chối.



Quan hệ giữa thái tử và Quan Gia lúc này đã rất căng thẳng. Bây giờ, Ngọc Doãn vừa mới từ chối làm mất thể diện Quan Gia mà thái tử lại muốn mời hắn làm thầy cho Kham nhi, như vậy chẳng phải sẽ khiến quan hệ cha con càng thêm khẩn trương? Những chuyện này Chu Liễn không thể nói ra. Nàng càng không thể nói: “Ta không thích kẻ này nên không đồng ý”. Càng nghĩ nàng càng thấy chỉ có lí do “Không có thân phận” để cự tuyệt.



Lý do này cũng không quá gượng ẹp. Dù gì Triệu Kham cũng là Hoàng thái tôn so ra thân phận của Ngọc Doãn quả thật quá thấp.



Không biết sao hôm nay Chu Tuyền lại không hề nhượng bộ lấy một chút nào.



- Thập Nhị tỷ, không có thân phận thì sao chứ? Ngươi muốn người dạy Kham nhi học đàn hay là muốn hắn mua danh tiếng? Không thân phận cũng chẳng sao. Trên đường ta cũng nghĩ tới rồi, nếu Kham nhi muốn học đàn thì không cần để lộ thân phận, chỉ cần mời hắn đến dạy là được. Dù sao hắn cũng không biết Kham nhi là ai, cần gì phải lo lắng? Sợ hắn dựa vào Kham nhi để giả danh lừa bịp ư? Ta thấy những người có trình độ đàn nhạc như vậy thì nhân phẩm sẽ không kém.



Chu Liễn một lần nữa im lặng. Trong lòng nàng vẫn không muốn để Ngọc Doãn dạy đàn. Nhưng Chu Tuyền nói rất phấn khích, miêu tả tài đánh đàn của Ngọc Doãn thiên hạ vô song cũng khiến Chu Liễn dao động.



- Vậy ngươi có cách nào không?



Chu Tuyền cười ha hả, ghé vào tai Chu Liễn thầm thì. Vừa mới đầu Chu Liễn còn cau mày nhưng sau khi nghe xong liền nở nụ cười.
Tuy nhiên dạy dỗ đám lưu manh này cũng tốt. Trước kia Tiếu Tiệm vẫn luôn đau đầu không biết phải xử lí đám đó thế nào.



- Tiểu Ất yên tâm, chỉ cần cậu xử lý thì ta có biện pháp trị chúng.



- Vậy là tốt rồi, ba ngày sau xin Áp Ti ca ca giúp đỡ.



Ngọc Doãn nói xong liền móc tay vào túi, lấy chừng tám quan nhét vào tay Tiếu Tiệm. Tiếu Tiệm vui đến híp cả mắt:



- Tiểu Ất yên tâm, đều là anh em trong nhà, ta không giúp cậu thì giúp ai?



Từ biệt Tiếu Tiệm, Ngọc Doãn ra khỏi nha môn. Tuy giờ thành Khai Phong vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng không còn nhộn nhịp như lúc giữa hè.



Thu đến, không khí thêm vài phần đìu hiu. Đào hạnh bên kia sông rụng lá làm cảnh tượng trông thật điêu linh.



Thấm thoát thu đã tới!



Ngọc Doãn theo bản năng day day mũi, bước đi.



Phủ Khai Phong tọa lạc tại đường lớn Thái Bình Hưng Quốc. Hướng bắc là chùa Thái Bình Hưng Quốc, hướng nam là cầu Thái Bình Hưng Quốc. Cầu Thái Bình Hưng Quốc bắc ngang sông Biện Thủy. con sông chảy về hướng đông ra cửa thành. Góc đối diện với phủ Khai Phong có một miếu đạo sĩ gọi là Diên Khánh Quan. Trong thành Khai Phong miếu chùa vô số, Diên Khánh Quan cũng coi như là một tòa miếu nổi danh, hương khói khá vượng. Từ xa có thể thấy người đi kẻ lại tấp nập.



Một trận gió thổi qua, Ngọc Doãn vô thức nắm chặt cổ áo. Hắn day day mũi chuẩn bị đi Thượng Lương môn thì đột nhiên nghe thấy có người phía sau hô lên:



- Người phía trước có phải Tiểu Ất hay không?



Ngọc Doãn ngẩn người, xoay lại thì thấy có hai người đi từ hướng Diên Khánh Quan tới. Người cầm đầu đang vẫy tay với hắn!