Tống Thì Hành

Chương 224 : Chiến đấu lập danh

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Ngọc Doãn còn chưa dứt lời, chợt nghe Lý Bảo rống lên.



Danh hiệu Tiểu Quan tác không phải là hư danh, đương nhiên tự trong lòng Lý Bảo cũng đầy kiêu ngạo.



“Được rồi, ngươi nói dùng nắm đấm nói chuyện, vậy thì dùng nắm đấm để nói cho rõ ràng.” Trong lòng Lý Bảo hiểu rất rõ, cục diện hôm nay nếu ứng phó không được, thanh danh nhiều năm của y sẽ sụp đổ. Huống chi, nó còn liên lụy đến đệ tử quan môn Cát Phổ mà y quý nhất, nên không nói nhiều lời Ngọc Doãn, y trực tiếp dùng quyền cước để phân cao thấp.



Nếu Ngọc Doãn đã luyện thành công phu tầng thứ ba, vậy thì không thể xem thường. Thậm chí Lý Bảo đã coi Ngọc Doãn là địch thủ lớn nhất từ lúc y xuất đạo tới nay. Đúng vậy, là địch thủ lớn nhất!



Lần đầu tiên giao đấu với Ngọc Doãn, suýt nữa đánh hắn chết. Không ngờ tên này nhân họa được phúc, từ đó về sau tiếng lành đồn xa, đã gần như trở thành nhân vật số một trong thành Khai Phong.



Cộng thêm trước đó hắn lại được sắc mệnh của Quan Gia khiến Lý Bảo lại càng thêm đố kỵ thù hận.Y không phải là người trong quan trường, đương nhiên không biết trong chuyện này rối rắm ra sao. Nhưng y thấy, mọi người đều là người trong phố xá, chẳng qua Ngọc Doãn học được chút bản lĩnh trong Câu Lan Ngõa Xá, dựa vào gì mà được Quan Gia ưu ái? Điều này không công bằng! Đương nhiên, Lý Bảo cũng thừa nhận, Ngọc Doãn chơi đàn hay, nhưng như thế thì sao? Bề ngoài Lý Bảo coi thường không thèm để ý, nhưng trong thâm tâm sự ghen ghét Ngọc Doãn càng lúc càng tăng thêm.



Nếu Ngọc Doãn nhận sắc mệnh, có lẽ Lý Bảo không có gì để nói. Không ngờ Ngọc Doãn từ chối sắc mệnh, khiến trong lòng Lý Bảo càng thêm khó chịu.



“Ngọc Doãn! Ngươi tự cho mình là ai chứ? Quan Gia xem trọng ngươi, mới ban thưởng cho ngươi, ngươi lại giả vờ giả vịt không tiếp nhận, quả thật là không biết tốt xấu.”



Đây cũng là câu lúc trước Lý Dật Phong nhắc nhở Ngọc Doãn.



Ngọc Doãn và nhân vật Vương An Thạch dù sao cũng khác biệt rất lớn.



Vương An Thạch có thể cự tuyệt cáo mệnh của đế vương, bởi vì y là danh sĩ, y có công danh trong người! y làm vậy là thể hiện sự không màng công danh lợi lộc, coi quyền quý như mây bay, đó là một giai thoại; mà Ngọc Doãn thì sao? Bản thân không có công danh mà chỉ là tên đồ tể trong phố xá mà thôi. Hoàng đế ban sắc mệnh cho ngươi, là nể mặt mũi ngươi, là vinh hạnh của ngươi, sao ngươi có thể từ chối?



Biểu hiện bề ngoài, rất nhiều người khen ngợi Ngọc Doãn có khí tiết. Nhưng trong thâm tâm, không biết có bao nhiêu người âm thầm mắng Ngọc Doãn không biết tốt xấu.



Hôm nay Ngọc Doãn đánh đến cửa, đương nhiên Lý Bảo cũng sẽ không khách khí. Ngay lúc Ngọc Doãn đang nói chuyện, y đột nhiên nhảy ra, hai tay hóa thành hổ trảo chộp về phía Ngọc Doãn.



- Lý giáo đầu! Khoan đã!



Lâm Mộc nào biết Lý Bảo nói động thủ liền động thủ, vội vàng la lớn, bước lên định ngăn cản Lý Bảo. Nào ngờ không đợi gã hành động, Dương Tái Hưng đã bật người nhào lên, lớn tiếng quát:




Lão già khô gầy nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng. Lão híp mắt nhìn chốc lát, nếp nhăn trên mặt khẽ động, đồng thời cất lên thanh âm khàn khàn:



- Chu sư huynh tìm được rể tốt rồi.



Chu sư huynh? Chẳng lẽ là nói Chu Đồng? Không ngờ lão già này gọi Chu Đồng là sư huynh?



- Trần Công, cứ tiếp tục giằng co chỉ sợ cũng không phải là cách, khiến song phương lưỡng bại câu thương, làm bất lợi thanh danh của Ngự Quyền quán chúng ta.



- Vậy ngươi định như nào?



- Hay là chúng ta đuổi bọn họ đi?



Lão già nghe vậy lại nở nụ cười quỷ quái:



- Chu giáo đầu thật sự nghĩ rằng có thể nắm chắc phần thắng sao?



- Ý Trần Công nói là...



- Ta thấy tầm nhìn của sư huynh cũng không tầm thường. Đệ tử của huynh ấy nào có ai kém cỏi? Ngọc Tiểu Ất này là con rể của huynh ấy, chắc cũng được chân truyền. Mà nay tuy hắn đã luyện đến công phu tầng thứ ba, nhưng quyền cước hung ác, có lực mạnh, chắc cũng là tiểu tử có thiên phú. Ngươi tuy là Nội Đằng Tử, nhưng thật sự ra tay thì chưa chắc đã chiếm thượng phong. Dù là thắng thì cũng phải mười mấy hiệp. Phượng Sơn, ngươi đường đường là Nội Đẳng Tử, mười mấy hiệp mới có thể thắng được một tên hậu bối thì có ích cho Ngự Quyền Quán hay sao?



- Việc này...



Trên mặt Chu giáo đầu lập tức lộ vẻ hổ thẹn.



Đúng vậy, ông ta đường đường là giáo đầu Địa Tự Phòng, nếu thật sự thắng Ngọc Doãn cũng là mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ.



Nhưng nhìn song phương quần chiến, ông ta lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Nếu chẳng may Lý Bảo và Lâm Mộc thua, chẳng phải là Ngọc Doãn giẫm lên thanh danh mà Ngự Quyền quán đã lập nên sao? Nếu thật sự như vậy, đối với thanh danh của Ngự Quyền quán càng thêm bất lợi.