Tống Thì Hành

Chương 225 : Trần hi chân

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


Dù sao Lý Bảo cũng già rồi!



Đã không còn khí huyết như năm xưa, gân cốt cũng đã mỏi mệt. Mấy năm nay Lý Bảo khổ cực tìm kiếm công pháp, muốn đột phát bình cảnh công phu tầng thứ 4, cũng chính vì xuất phát chuyện con người quá bốn mươi, chỉ sợ khó mà tinh tiến.



Qua nhiều thế hệ tông sư, người nào cũng trước bốn mươi đã bước vào công phu tầng thứ tư, rồi sau đó từ từ rèn luyện, cuối cùng trở thành tông sư đó sao?



Cho nên, Lý Bảo thật sự sốt ruột.



Hôm nay Ngọc Doãn tới khiêu chiến, càng khiến Lý Bảo cảm nhận được áp lực khó hiểu.



Hai người giao thủ hơn hai mươi hiệp, Lý Bảo đã thở hổn hển, mà quyền cước của Ngọc Dõan lại càng hung hiểm hơn, đồng thời chiêu số cũng không còn âm độc nữa mà ngược lại trở nên phóng khoáng là chính. Hắn liên tục dùng cứng đối cứng đã liên tiếp đẩy lui Lý Bảo.



Không chỉ riêng Lý Bảo, phía bên Lâm Mộc cũng không chống đỡ nổi rồi.



Khí lực của Dương Tái Hưng có lẽ không so được với Ngọc Doãn nhưng chiêu số của y hung tàn hơn.



Hai người giao thủ sau ba mươi hiệp, uy lực thương quyền của Dương Tái Hưng đã tiến hóa cực hạn, bỗng nhiên như nộ long xuất hải, lại như độc mãng xuất kích, hai phong thái âm dịu cương mãnh hoàn toàn khác biệt nhưng lại được Dương Tái Hưng sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.



Bị Dương Tái Hưng liên tiếp đánh lui về phía sau, Lâm Mộc thở hổn hển.



- Được rồi, tất cả dừng tay.



Bên tai mọi người đột nhiên vang lên âm thanh già nua, tuy rằng không lớn nhưng lại ẩn chứa một lực lượng kỳ dị kinh người.



Tinh thần Dương Tái Hưng rung lên, tay đang ở trên không trung bất giác tự dừng lại.



Tiếp theo đó, chỉ thấy một lão già đột nhiên xuất hiện trước mặt gã. Dương Tái Hưng giật mình toàn thân lạnh toát, giẫm chân xoay nguouiwf đánh một quyền ra. Lực một quyền này không kém kình lực lúc trước vừa mới giao thủ với Lâm Mộc.



Nào ngờ lão già chỉ cười cười, thân hình chợt lóe lên, khẽ nâng chân đá trúng giữa đầu gối Dương Tái Hưng.



Như thể bị một thanh búa tạ đập trúng, Dương Tái Hưng hét to một tiếng, ngã lăn ra đất. Chiêu của lão già này tên là “Tha Thích”. Lúc Dương Tái Hưng học nghệ cũng từng thấy lão đạo sĩ sử dụng. Tuy nhiên lão già này sử dụng so với lão đạo sĩ dường như còn khéo léo hơn.



Lâm Mộc thấy Dương Tái Hưng ngã sấp xuống, lập tức vui sướng.
- Đi đi, sau này đừng gây chuyện sinh sự nữa. Sau khi trở về sống cho tốt, nhớ phải đối xử tử tế với Cửu Nhi tỷ đấy.



“Lão biết Yến Nô?” Ngọc Doãn choáng váng.



Trần Hi Chân xuất hiện, thực sự khiến hắn có cảm giác không thể tin nổi. Hắn vừa định mở miệng, đã thấy Trần Hi Chân dừng bước, liếc nhìn Lâm Mộc đang hôn mê bất tỉnh, hừ lạnh một tiếng nói:



- Đưa nó về phòng, đợi nó khỏe thì đuổi ra khỏi Ngự quyền quán. Ngự quyền quán không cần loại tiểu nhân ném đá xuống giếng như nó. Cho dù là thua cũng phải thua một cách quang minh lỗi lạc. Nói cho nó biết, từ nay về sau đừng để ta gặp nó ở Khai Phong nữa.



Vẫn là cái phong thái uể oải nhưng lại khiến cho những người ở đây phát run.



Ba người Ngọc Doãn sau khi nhìn nhau mà thầm kinh hãi. Hắn và Cao Sủng đỡ Dương Tái Hưng lên xoay người ra khỏi Ngự quyền quán.



Mà lúc này, người tụ tập xem náo nhiệt bên ngoài Ngự quyền quán rất đông. Đã bao năm nay không ai đến gây sự với Ngự Quyền quán. Nhưng hôm nay không ngờ ba người Ngọc Doãn lại đến cửa khiêu chiến hơn nữa đấu ngang bằng với Ngự quyền quán.



Từ điểm này mà nói, mục đích đến của Ngọc Doãn đã đạt được. Hắn đã thông qua lần hành động này thể hiện vũ lực hùng mạnh của mình. Hắn có thể chưa phân thắng bại với Lý Bảo, thậm chí hơi chiếm thế thượng phong. Về phần sau này đám lưu manh nhàn rỗi ở Khai Phong muốn tìm hắn gây phiền nhiễu cũng phải suy xét cẩn thận. Dù sao, trong phố xá mặc dù là nơi tàng long ngọa hổ, nhưng không phải người nào cũng là Trần Hi Chân.



Mà Trần Hi Chân ra mặt, giúp cho Ngọc Doãn, cũng bảo vệ thanh danh của Ngự quyền quán. Ngự Quyền quán nhất định phải tồn tại độc lập, nếu bị cuốn vào trong việc tranh giành của đám lưu manh, chỉ sợ không bao lâu Quan gia sẽ nảy sinh sự chán ghét với bọn họ. Cho nên Trần Hi Chân mới xuất thủ! Một chiêu đánh bại Dương Tái Hưng, là lão muốn nói cho những người xem náo nhiệt biết, không phải Ngự Quyền quán không có cao thủ, mà là phải xem ngươi có tư cách hay không!



Đương nhiên, quan hệ giữa Trần Hi Chân và đám người Ngọc Doãn cũng khiến người ta vô cùng tò mò.



Về phần Trần Hi Chi xử lý Lâm Mộc cũng thể hiện uy năng của Ngự Quyền quán. Ngự Quyền quán ta đã lên tiếng, thì ngươi không thể ở lại thành Khai Phong được!



Đây là một loại khí phách, càng là một loại uy nghiêm. Nó làm mọi người càng nảy sinh sự kính phục đối với Ngự quyền quán.



- Tiểu Ất, lão già kia rốt cuộc là ai?



Dương Tái Hưng ra khỏi quán vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra.



Ngọc Doãn và Cao Sủng dìu gã đi xuống bậc cửa. Những người xem náo nhiệt bên ngoài quyền quán lập tức rẽ dang hai bên để lộmột con đường.



Ngọc Doãn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Ngự Quyền quán, đã thấy cánh cửa đen lớn kia đang chậm rãi đóng lại, khôi phục lại vẻ trang nghiêm như trước. Chẳng biết tại sao, trong lòng Ngọc Doãn thấy Ngự quyền quán này lại có chút thần bí...