Tống Thì Hành

Chương 235 : Viện Quan Âm, Mộc Ngư tăng

Ngày đăng: 01:49 20/04/20


- Đấu pháp của Tiểu Ất, giống như trong quân binh!...



Đây là nhận xét của Trần Hi Chân đối với Ngọc Doãn.



Cái gọi là đấu pháp, không phải là chỉ so tài trong tình huống bình thường, mà chính xác là thuật liều mạng. Theo giải thích của Trần Hi Chân, người giang hồ đều có đấu pháp của người giang hồ, ví dụ như loại công chính bình thản của Chu Đồng, hay như cái loại âm chí quỷ trích của Trần Hi Chân, tất cả đều thuộc về đấu pháp của người trong giang hồ. Người trong giang hồ, nếu không có kẻ thù sinh tử thì nhìn chung họ sẽ lưu lại ba phần đường sống.



Nhưng với đấu pháp của Ngọc Doãn, chính là một kích là giết chết ngay, không hề chừa lại đường lui.



Thông thường nếu như không đánh chết được đối phương, hắn sẽ gặp ngay điều bất lợi ...



Có lẽ chính Ngọc Doãn cũng không cảm nhận được sự khác biệt trong chuyện này, nhưng Trần Hi Chân lại có thể nhìn ra điều ảo diệu bên trong.



Nói cách khác, đấu pháp của Ngọc Doãn, đang hình thành nên sự độc đáo riêng cho mình. Trần Hi Chân là bậc thầy tu luyện lẽ ra có thể chỉ điểm cho Ngọc Doãn, nhưng xét trên phương diện đấu pháp, rõ ràng là không biết nên làm thế nào cho phải.



Dù sao đấu pháp không giống nhau, hình thức và phương pháp tu luyện cũng sẽ không giống nhau. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Trần Hi Chân nói “Ta không thể dạy ngươi”.



Nếu so sánh, đấu pháp của Yến Nô vẫn còn thuộc loại đấu pháp thuần túy giang hồ.



Tuy nhiên, nàng mặc dù được Chu Đồng chân truyền, nhưng vì là thân nữ nhi, cho nên cái loại đấu pháp công chính bình thản của Chu Đồng cũng không thích hợp cho Yến Nô. Ngược lại với đấu pháp của Trần Hi Chân, dường như thích hợp với Yến Nô hơn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Trần Hi Chân lại nói có thể hướng dẫn cho Yến Nô. Đương nhiên, ông ta cũng hy vọng Yến Nô dạy thật tốt Trúc Cơ cho Tử Huyên.



- Tử Huyên có phải là tằng đồ tôn (cháu cố) của sư thúc không?



Ở trên đường trở về, Ngọc Doãn không kìm nổi tò mò hỏi.



Yến Nô gật đầu nói:



- Đồ đệ của sư thúc, năm đó theo sư thúc trễ.



Sau này sư thúc và cha nảy sinh xung đột, trong cơn tức giận liền bỏ đi. Cho nên, Tề sư huynh cũng không được chân truyền. Sau khi sư thúc rời đi được mấy năm, Tề sư huynh gặp điều bất trắc bị mất mạng, chỉ để lại một đứa con. Lần này sư thúc trở về, nghe nói Tề sư huynh đã mất, mà Tề Long Đằng cũng bởi vì tuổi đã lớn bỏ lỡ tuổi tốt nhất để luyện công, cho nên sư thúc liền đem mọi hy vọng đều ký thác vào Tử Huyên.



Nếu không có Tử Huyên, chỉ sợ sư thúc cũng sẽ không dễ nói chuyện giống như bây giờ vậy.



Ngọc Doãn chợt hiểu ra, không nghĩ đến còn có chuyện như thế.



- Người mà sư thúc nói có thật sự giúp ích được không?



Đột nhiên hắn hỏi làm cho Yến Nô không biết nên trả lời ra sao.



- Viện Quan Âm, Mộc Ngư tăng.



Đây là đáp án của Trần Hi Chân cho Ngọc Doãn.



Viện Quan Âm, không phải là ở nagy bên cạnh nhà sao?



Đương nhiên Ngọc Doãn biết viện Quan Âm, biết rất rõ trong viện Quan Âm kia chỉ có mười mấy tăng nhân lớn nhỏ, đối với chùa ở Đông Kinh mà nói, quy mô rất nhỏ. Trong một ngôi chùa nhỏ như vậy, thật sự là có người có thể biết đấu pháp mà hắn tu luyện hay sao?



Yến Nô do dự một chút, hạ giọng nói:


Dồn khí vào đan điền, nhìn như thể Ngọc Doãn không chút để ý, đỡ lấy Tô Xán.



Cảm giác hai tay của Ngọc Doãn giống như hai gọng kìm sắt, mặc cho Tô Xán ra sức thế nào, cũng không thể quỳ xuống.



- Ca ca quả nhiên tài nghệ hơn người, thảo nào Thất ca nói ca ca là hảo hán.



Tô Xán cười nói, không còn dò xét nữa.



Ngọc Doãn cũng cười ha ha, vỗ vỗ cánh tay Tô Xán:



- Huynh đệ rất có khí lực.



Hai người sau khi chào hỏi, liền ngồi xuống.



Vương Mẫn Cầu tự đi ra ngoài thính đường bảo vệ, để tránh có người tới gần.



- Gần đây Thất ca có tốt không?



- Tạ ơn ca ca thăm hỏi, ca ca nhà ta vẫn tốt.



Ngọc Doãn cười nói:



- Lần trước có nói trên đường về sẽ đi qua trấn Thanh Hoá để thăm hỏi huynh đệ, không ngờ sự việc bị chậm trễ, thế cho nên không thể không thay đổi tuyến đường mà đi.



Đúng rồi, huynh đệ lần này tới là định làm gì?



Tô Xán nghe vậy, liền không cười nữa.



Y hạ giọng nói:



- Không biết ở chỗ này của ca ca nói chuyện có được hay không?



- Đương nhiên là được.



- Thật ra, lúc này tiểu nhân đến đây, là muốn nhờ ca ca một việc.



Ngọc Doãn hơi sửng sốt, liền hỏi:



- Huynh đệ đã nói, nếu như Tiểu Ất có thể làm, tuyệt đối sẽ không chối từ.



- Là như thế này, trước đó vài ngày tiểu nhân cùng ca ca nhà ta ở trên sông làm một chuyến mua bán, vốn chỉ là cầu chút ít tài, lại không ngờ lại là một con dê béo. Hơn nữa hàng lần này ở trong tay huynh đệ của ta, thật sự là không thể bán ra. Vốn ta ở Vũ Thiệp cũng có chút phương pháp, ngờ đâu dê béo kia lại có chút lai lịch, làm cho tin tức lan rất nhanh. Hàng này để mãi ở trong tay huynh đệ của ta, rốt cục là cái phiền phức. Cho nên nghĩ mãi, ca ca ở Đông Kinh cũng coi như có thể diện, muốn cầu ca ca một con đường đi.



Sau khi Ngọc Doãn nghe xong, lập tức ngây ngẩn cả người!



Cầu một con đường đi?



Hay là các ngươi muốn tới tìm ta để thủ tiêu tang vật chứ gì!